• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

———————-Editor: Mèo——————-

Kiều Duật ngơ ngẩn nhìn vào tấm ảnh, suy nghĩ có chút rời rạc.

Hứa Nguyên chật vật đỡ thân trên, ngước mắt nhìn đồ vật trong tay Kiều Duật, bỗng nhiên trợn to hai mắt. Nhịp tim tăng vọt, đại não tràn ngập hoảng loạn cùng hoàng sợ, cậu mặc kệ đôi chân đang run rẩy của mình, lảo đảo lao đến bên cạnh Kiều Duật, giật lại tấm ảnh, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trong tay nháy máy trống rỗng, Kiều Duật nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Omega đang khẩn trương lùi về sau, cả người trần trụi, khắn nơi đều là dấu vết hắn vừa lưu lại, nhưng giờ phút này trong ánh mắt tràn đầy sự đề phòng, tựa như sợ hắn sẽ lấy mất thứ gì đó.

Chính là bộ dáng này, lừa hắn hết lần này đến lần khác.

Khiến hắn cảm thấy mình được trân trọng, kết quả lại chỉ có một con dao đâm vào tim, thời khắc nhắc nhở hắn, tình yêu và sự quý trọng của cậu, từ đầu đến cuối đều là một loạt kế hoạch tỉ mỉ.

Hắn cũng chỉ là con tốt thí trong trận cờ này.

“Cậu còn giữ nó làm gì?” Kiều Duật đứng dậy, ánh mắt mang tính áp bách dừng lại trên tay Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên bị hắn nhìn chằm chằm đến co rúm lại, giấu tấm ảnh ra phía sau.

“Đưa cho tôi.”

Kiều Duật tăng âm lượng, tiến về phía trước một bước.

Hứa Nguyên không nói chuyện, cắn môi lắc đầu, đôi mắt tròn xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ, giống như một hồ đầy nước, chỉ cần một chút gió thổi, cỏ lay đều khiến nước tràn ra ngoài.

Kiều Duật trước kia nhất định không chịu nổi bộ dáng này, bởi vậy hắn luôn cẩn thẩn, cố gắng không để cho bé con của mình có chút oan ức nào. Nhưng bây giờ, hắn lại khiến cậu thường xuyên chịu oan ức.

“Hứa Nguyên.” Hắn tiếp tục bước về phía trước, gần như kế sát vào Omega, từ trên cao nhìn xuống, “Đưa cho tôi.”

Hứa Nguyên vẫn lắc đầu, cậu không dám nhìn vào mắt Kiều Duật, cậu chỉ cúi đầu, ngoan cố không chịu đưa ảnh ra. Cậu biết mình bây giờ không có lý do chính đáng để giải thích, nhưng cậu cũng không quản được nhiều vậy, đây là thứ duy nhất có thể an ủi cậu, một chút ánh sáng chống đỡ cậu trong đêm tối.

Chỉ có Kiều Duật ở trong bức ảnh mới thực sự thuộc về cậu.

Thiếu niên của cậu chết rồi, hung thủ là cậu.

Sự kiên nhẫn của Kiều Duật sớm đã cạn kiệt, khoảnh khắc hắn nhìn thấy tấm ảnh, suy nghĩ liền trở nên lung tung rối loạn. Trong cảnh tượng hỗn loạn như vậy, trong căn phòng lộn xộn như thế, hắn không muốn nghĩ nhiều.

“Quên đi, nếu cậu muốn giữ lại thì cứ giữ đi, dù sao cũng chỉ là một tấm ảnh bỏ đi.”

Nói xong, hắn không ở lại nữa, xoay người đẩy cửa rời đi, chỉ còn lại Hứa Nguyên co rúm trên mặt đất, ôm chặt lấy tấm ảnh.

Cửa sổ mở toang ra, gió nhẹ thổi vào, Kiều Duật châm một điều thuốc đứng trước cửa sổ, làn khói theo gió bay vào phòng, trong không khí nhanh chóng tản ra.

Giống như sương mù buổi sáng hôm đó, cũng lặng yên tan biến, nhưng ánh mặt trời chói lọi kia chẳng bao giờ chiếu vào hắn được nữa.

Điếu thuốc nhanh chóng cháy hết một nửa, Kiều Duật lúc này mới hít một ngụm, hơi thở quen thuộc tràn vào xoang mũi, hắn như cũ vẫn cảm thấy chẳng có gì đặc biệt.

Thật ra trước đây hắn không biết hút thuốc, Omega của hắn không thích mùi thuốc, hắn liền tránh xa tất cả những mùi vị mà Omega đó không thích, sợ A Nguyên sẽ không vui.

Nhưng ngày hôm đó sau khi rời đi, hắn ngồi ở ven đường, ngồi hết cả buổi sáng, chỉ để hút nửa bao thuốc.

Lúc ấy hắn mới biết, học hút thuốc thực sự rất đơn giản, dễ học hơn nhiều so với việc ngu ngốc móc hết tim phổi đối xử với người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK