Bảo bảo trong bụng ngày càng lớn, thậm chí mặc quần áo rộng thụng thình vẫn nhìn thấy rõ bụng, cũng may, bảo bảo tính tình vô cùng ngoan ngoãn, an ổn lớn lên, cũng không vì khuyết thiếu tin tức tố Alpha mà lăn lộn không ngừng.
Ảnh hưởng duy nhất chính là Hứa Nguyên gần đây vô cùng thích ngủ, đang ngồi một chốc cũng có thể ngủ ngay được.
Lúc Tiểu Phúc bước vào, Hứa Nguyên đang ngồi trên sô pha mơ màng sắp ngủ, động tác mở cửa có chút lớn, cậu đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng dùng tay bảo vệ bụng, thấy rõ người đến mới thả ra.
“Anh Hứa Nguyên!” Tiểu Phúc tung tăng nhảy nhót đến mép ghế sô pha, tò mò nhìn cái bụng tròn vo của cậu, “Là em trai hay là em gái vậy ạ?”
“Anh không biết.” Hứa Nguyên cúi đầu nhìn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ sinh khí bên trong, biểu tình vô cùng ôn nhu, “Nó đang đạp đó.”
“Thật không ạ?” Tiểu Phúc khom lưng rướn cổ, đôi mắt mở to hết cơ, “Em có thể sờ sờ một chút không?”
Hứa Nguyên cười gật đầu: “Được chứ.”
Tiểu Phúc hít sâu một hơi, cẩn thận duỗi ngón trỏ tay phải ra, chỉ chạm nhẹ một cái đã nhanh chóng rụt về, khuôn mặt nhỏ bé thoạt nhìn vô cùng khẩn trương, nghiêm túc.
Hứa Nguyên cảm thấy thích thú với bộ dạng của cậu bé, cười không ngừng. Cuối cùng cũng cười đủ, cậu xoa đầu Tiểu Phúc, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng mình: “Đừng căng thẳng, em trai, em gái không cắn người.”
“Em biết mà.” Tiểu Phúc bĩu môi, nó cũng đâu phải là tên ngốc, “Em sợ sờ khiến bảo bảo đau.”
“Sao có thể chứ, nhìn xem, có phải nó đang đạp không?”
Kỳ thực động tĩnh kia vô cùng mỏng manh, chỉ truyền đến một xíu cảm giác, cách một tầng da cũng không được rõ ràng cho lắm, nhưng Hứa Nguyên vẫn rất vui vẻ, Tiểu Phúc cũng ngơ ngác gật đầu, giống như cậu bé thật sự cảm nhận được động tác kinh thiên động địa đó.
“Em sẽ nói với bà nội là bảo bạo có thể cử động rồi!”
Tiểu Phúc chạy nhanh như chớp, Hứa Nguyên kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu bé, sau đó cười nhẹ lắc đầu.
“Bảo bảo.” Cậu cúi đầu chọc chọc bụng mình, “Con có muốn xem ba con là người như thế nào không?”
“Nhất định là con muốn đúng không, vậy ba ba sẽ cho con xem một chút.”
“Nhưng nói trước nhé, là con muốn nhìn, chứ không phải ba ba muốn nhìn đâu.”
Đương nhiên đứa nhỏ sẽ không phát ra kháng nghị, Hứa Nguyên cảm thấy hài lòng đứng dậy, đi đến đầu giường lấy một quyển sách, bên trong có kẹp một tấm ảnh.
Đó là bức ảnh hai người chụp chung.
Phí sau là một cây lộc vừng, Alpha tươi cười rạng rỡ, một tay ôm lấy Omega bên cạnh, một tay khác đùa nghịch tai thỏ trên đầu Omega.
Chỉ là bức ảnh có lẽ chụp từ rất lầu rồi, các cạnh đều đã có chút ố vàng, mép ảnh còn bị quăn quăn một ít.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, vì thế Hứa Nguyên dọn một cái ghế ra sân, ngồi xuống tắm năm, sau đó chỉ vảo tầm ảnh cho bảo bảo xem.
“Con nhìn nhé, cái người đang cười toe toét này chính là ba của con, có phải trông rất ngốc không?”
Cậu chọc vào gương mặt đang tươi cười kia, tựa như vẫn chưa hả giận liền chọc thêm mấy cái, cho đến tận khi tấm ảnh hơi nhăn lại, cậu mới dừng tay, vuốt phẳng nó.
“Đáng tiếc,” người vừa mới giương nanh múa vuốt bỗng trở nên an tĩnh lại, nụ cười trên khóe môi cũng thu lại, lẩm bẩm bói: “Ba không có cơ hội gặp lại.”
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi lâu, thẳng đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, mới nắm chặt bức ảnh trong tay, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cậu ngủ rất sâu, đến mức cổng bị đẩy ra lần nữa cũng không tỉnh lại. Alpha cao lớn nhẹ nhàng bước vào, cẩn thận đứng trước mặt cậu, một bàn tấy cầm lấy tấm ảnh cậu đang nắm, một tay khẽ vuốt ve bụng cậu, sau đó mùi hương của rượu Brandy tòa ra bao trùm cả khoảng sân nhỏ.
Alpha cúi người, cúi đầu hôn lên trán cậu, nhẹ giọng gọi: “A Nguyên………..”
“A Nguyên.”
Nếu hết thảy mọi chuyện không xảy ra, bọn họ có lẽ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.