“A Nguyên, sao gần đây ba gọi cho con, con không bắt máy, cũng không thấy tin tức gì vậy.” Hứa Lâm Sơn ngồi trên ghế sô pha, một bộ bất đắc dĩ cùn quan tâm, ông ta chỉnh lại kính, nhìn Hứa Nguyên giống như một đứa trẻ hư đang tức giận, “Có phải còn giận ba?”
Hứa Nguyên ngồi bên tay phải ông ta, nghe vậy lại cảm thấy thật nực cười, cũng thật mệt mỏi, lãnh đạm phun ra hai chữ, “Không có.”
Nói xong cậu mặc kệ Hứa Lâm Sơn, đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn cây lộc vừng tươi tốt trong sân, đây chính là cái cây lúc cậu sinh ra ông ta đã trồng xuống, bởi vì tin tức tố của cậu mùi hoa lộc vừng, Hứa Lâm Sơn liền nhờ người mua giống của cây lộc vừng, tự mình trồng.
Hơn 20 năm qua, cây lộc vừng này đã cao lên không ít, chỉ là qua thời kì nở hoa, chẳng còn ngửi thấy mùi hương thơm ngát kia nữa, chỉ nhìn thấy toàn là lá cây, chỉ cần cơn gió thoảng qua cũng lay động phát ra âm thanh xào xạc.
Khi cậu còn nhỏ, Hứa Lâm Sơm ôm cậu ngồi dưới gốc cây kể chuyện cổ tích. Khi cậu lớn lên, Kiều Duật ôm cậu dưới tàng cây hôn cậu.
Thật đáng tiếc, cậu nghĩ, hoa tàn, mọi chuyện cũng kết thúc, còn nụ hôn thì sao? Nụ hôn thì vẫn còn đó, nhưng hương vị thì đã thay đổi từ lâu.
Hứa Lâm Sơm đi lại, cách một cái cửa kính, chỉ ra bên ngoài: “Nháy mắt cây này đã cao lên rồi, con cũng lớn rồi, ba còn nhớ bộ dáng lúc con mới sinh, nhỏ nhắn dễ thương vô cùng. Sau đó con từ từ biết đi, còn gọi ba ba, tung tăng đeo chiếc cặp sách nhỏ đến trường. Mỗi ngày nhìn thấy con, ba đều rất vui, ở công ty càng có thêm động lực làm việc, chỉ mong có thể kiếm được càng nhiều tiên, đem những thứ tốt nhất đều dành cho A Nguyên của ba.”
Hứa Nguyên lẳng lặng lắng nghe, ngón tay nắm chặt, ngay cả trái tim cũng siết lại, đau đến nghẹt thở.
“Về sau con có người yêu, lúc mới biết chuyện, ba thật sự cảm thấy rất hoảng sợ, chỉ cảm thấy con vẫn là đứa nhóc ba có thể ôm trongg lòng, sao có thể trong nháy mắt đi yêu đương với người khác.” Hứa Lâm Sơn tiếp tục nói, “Nhưng ánh mắt của A Nguyên nhà chúng ta thật tốt, thật sự có thể quen biết được với đứa nhỏ nhà họ Kiều kia, ba quan sát rất lâu rồi, rốt cuộc cũng chờ được cơ hội đó, lần đó nguyên khí Kiều gia bị tổn hại nghiêm trọng, bị ba động một chút liền tan rã, chỉ là không nghĩ tới Kiều Duật lại có năng lực như vậy, mới có mấy năm mà vực dậy được.”
“A Nguyên.” Ánh mắt Hứa Lâm Sơn nhu hòa, giống như một người cha ấm áp sờ đầu Hứa Nguyên, “Ba biết con trách ba, nhưng ba cũng chỉ lừa con làm chuyện đó duy nhất một lần, tóm lại cũng là vì nhà chúng ta. Ba cũng đâu cần nhiều tiền như vậy để làm gì đâu, con là con trai của ba, chờ khi ba chết, toàn bộ Hứa gia đều là của con, ba làm như vậy cũng là vì lót đường cho con.”
“Con khi đó tuổi còn nhỏ, hãm sâu vào trong cái gọi là tình yêu không ra được, ba chỉ là muốn cho con biết, những thứ hư ảo như vậy không đáng tin, chỉ những thứ có thể bắt được trong tay mới vĩnh viễn là của con. Con làm như vậy để công ty phát triển, đều đáng giá. Ba nói nhiều như vậy, hẳn con có thể hiểu ý tốt của ba chứ.”
“Ý tốt…………” Hứa Nguyên đau đầu kịch liệt, sắc mặt dưới ánh mặt trời càng thêm tái nhợt, “Cho nên ba bán con đi?”
“Sao có thể nói là bán được!” Hứa Lâm Sơn không ngờ cậu lại nói ra lời này, giọng đột nhiên cao lên, “Chỉ là một thỏa thuận thôi. Huống hồ con đã nhiều năm như vậy mà vẫn còn yêu tiểu tử Kiều Duật, còn không phải là hãm ở trong đó không ra được sao? Ba chỉ là muốn thành toàn cho con, chờ hết ba năm, con cũng chán hắn rồi, chúng ta cũng không tổn thất gì cả, lại còn được một khoản tiền, chuyện này không phải rất tốt sao?”
Tốt? Chuyện này rất tốt sao? Hứa Lâm Sơn nói ông ta không mất cái gì cả, nhưng ông ta lại vĩnh viễn không biết được mình đã mất thứ gì.
Hứa Nguyên muốn phản bác lại, nhưng trong nhất thời lại cảm thấy chẳng có gì để nói cả. Từ mười năm trước, ba của cậu đã lệch hẳn hình tượng người cha trong trí của cậu, cậu càng ngày càng không hiểu Hứa Lâm Sơn.
Rõ ràng là người cha từng yêu cậu nhất, rõ ràng ông ấy vẫn tốt như thế, nhưng mà cũng thật tồi tệ.
Hơi lạnh thấm vào cơ thể từng chút một, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thẩm thấu.
Hứa Nguyên rùng mình, trong lòng chợt nghĩ lung tung, một ác ma bên trong đã giết chết người cha trong lòng cậu.