• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 13. Quá trình



Mộ Dung Lệ được gọi vào cung, lần này không phải vì gây họa nữa.



Trong lời nói của Yến vương hàm chứa ý vị sâu xa: “Con trai, nghe nói con nạp một thiếp thất?”



Mộ Dung Lệ ừ một tiếng thay cho lời đáp lại. Yến vương nói: “Vậy con cũng cân nhắc việc cưới chính phi đi. Đã lớn tuổi như vậy, con cái của mấy ca ca con đều đọc được luận ngữ rồi.”



Mộ Dung Lệ không nói gì, Yến vương lại thở dài: “Đi thăm mẫu phi của con đi, bà ấy rất nhớ con đấy.”



Đến lúc ấy Mộ Dung Lệ mới tới hậu cung, mẹ đẻ của hắn đã qua đời, mẫu phi trong lời nói của Yến vương, là chỉ Thư phi, người đã nuôi hắn lớn lên. Thư phi nhìn thấy hắn trở về, quả thật rất vui vẻ. Vội vàng sai người mang hoa quả, điểm tâm lên. Cứ xem hắn như hồi còn bé, giống một đứa trẻ không chịu lớn lên.



Mộ Dung Lệ ăn hai miếng điểm tâm, đại ca Mộ Dung Bác liền đi vào. Hai huynh đệ gặp gỡ nhau, thoáng có cảm giác lúng túng lạ lùng. Một lúc lâu sau, Mộ Dung Bác lên tiếng trước: “Lão ngũ, đã về rồi à?”



Mộ Dung Lệ ở trước mặt Thư phi, vẫn chỉ a một tiếng thay cho câu trả lời.



Thư phi thấy hai đứa con trai đều ở đây, ngay cả giọng nói cũng mang theo vẻ vui mừng: “Lệ nhi, nghe nói con nạp một người thiếp? Tại sao không mang nàng ta vào cung để mẫu phi nhìn một cái?”



Mộ Dung Lệ hừ một tiếng: “Một nữ nhân thôi mà, có gì hay mà nhìn chứ?”



Thư phi bị hắn phản bác nhưng cũng không để ý lắm, từ nhỏ hắn vẫn vậy nên cũng quen rồi: “Mẫu phi nói con bao nhiêu năm nay, thật vất vả cuối cùng cũng chịu lập gia đình, đương nhiên muốn nhìn một chút.”



Mộ Dung Lệ cắn hai ba miếng rồi nuốt điểm tâm xuống, thực ra điểm tâm trong cung Thư phi làm không ngon chút nào, quá ngọt, hắn nghĩ. Nhưng vẫn nói: “Mẫu phi muốn xem thì hôm nào mang tới cho người xem là được.”



Thư phi gật gù, trên dưới vương cung này, cũng chỉ có Thư phi và Yến vương có thể khiến hắn có hỏi có đáp.



Mộ Dung Bác ở bên cạnh nói: “Phụ vương đã đề cập đến chuyện cưới chính phi với đệ à?”



Căn bản Mộ Dung Lệ lại giở chiêu có tai như điếc, mặc kệ mọi chuyện. Thư phi nói: “Thái tử ca ca của con lần trước cũng nói tới việc này, Thật ra nữ nhi nhà Phó Ngự Sử không tệ đâu… Lúc trước khi cô nương ấy tiến cung, Bổn cung cũng đã gặp một lần. Dáng người rất được, phẩm tính cũng nhu hòa…”



Mộ Dung Lệ lại nuốt một miếng điểm tâm, cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, liền nói: “Trong phủ còn rất nhiều công việc, ngày khác sẽ trở lại vấn an mẫu phi.”



Hắn đứng dậy rời đi, Mộ Dung Bác vội vàng đuổi theo. Thư phi nhìn theo bóng lưng của hai đứa con trai, khẽ lắc đầu.



Bây giờ Yến vương đã có tuổi, Thái tử Mộ Dung Thận có vương hậu làm chỗ dựa, đang từ từ bắt đầu tham gia việc triều chính. Mộ Dung Bác thân là trưởng tử, tình cảnh của hắn đã càng ngày càng gian nan. Một đứa con trai khác của bà lại nắm trọng binh trên tay, làm một cái đích ngắm cho người ta ghen ghét. Hắn vẫn cứ một mực chậm chạp không chịu thành gia lập thất, đối với huynh trưởng cũng như nước với lửa.



Hai đứa con như thế, thật giống như hai tảng đá đè nặng ở trên ngực.



Hai người đi tới cửa điện Chương Hoa, Mộ Dung Bác nói: “Lão ngũ, mẫu phi cũng chỉ hi vọng đệ có thể lập gia đình, bao nhiêu năm nay bà vẫn rất quan tâm đến đệ…”



Lời chưa dứt, Mộ Dung Lệ đã lạnh lẽo nói: “Ta vốn đã có gia đình.”



Mộ Dung Bác ngừng lại, một lúc lâu mới nói: “Lão ngũ, xin lỗi.”



Mộ Dung Lệ nhấc chân đi về phía trước. Xin lỗi cũng không thể khiến nàng ấy sống lại, cũng không thể khiến ta không thấy đau đớn nữa, xin lỗi chẳng có tác dụng gì cả.



Ở Tẩy Kiếm các, Quản Giác đưa tới những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất. Hương Hương nhìn mà tặc tặc đầu lười. Có một số thứ nàng còn chưa nhìn thấy bao giờ. May mắn Quản Giác còn phái hai nha hoàn tới phụ bếp.



Hương Hương nấu canh gà hầm dưa mật, trời thu khô hanh, món này vừa vặn làm người ta thấy khoan khoái. Khi Mộ Dung Lệ bước vào, canh vừa mới hầm xong. Hương Hương múc cho hắn một bát, hắn ăn rất vừa miệng.



Hương Hương thấy hắn yêu thích, trong lòng không tránh khỏi có thêm hai phần vui sướng. Chờ uống xong canh liền đem mấy món ăn khác lên. Những nguyên liệu nấu ăn quá quý báu thì Hương Hương không biết làm. Thế nhưng nàng làm đậu hũ lại đặc biệt thành thạo.



Nàng làm một đĩa đậu hũ vị cá, còn tự mình đặc biệt làm nước tương chua ngọt. Đậu hũ cắt miếng vàng óng ánh, cà rốt thái sợi màu cam, thêm sợi mộc nhĩ màu đen, trông vô cùng ngon mắt, bên trên còn rưới nước tương thơm nồng.



Mộ Dung Lệ quả thật đã được mở rộng khẩu vị.



Đây chỉ là món khai vị, người như hắn không có thịt cá không chịu được.Vì thế món ăn chủ đạo là móng giò đường phèn, gà hầm hương tô, thịt kho tàu, đặc biệt cơm thì làm thành cơm rang kim y ngũ sắc.



Cuối cùng còn có bánh đậu đỏ ngon lành để tráng miệng.



Đây đều là vài món ăn trong nhà của các hộ nông gia, không có thứ gì là sơn hào hải vị cả. Nhưng Mộ Dung Lệ ăn rất ngon, cơ thể nam nhân vốn vượng hỏa khí, đối với hắn mà nói thì tháng mười vẫn xem như chưa qua đợt nắng nóng. Vị chua ngọt sẽ khiến khẩu vị tốt hơn nhiều.



Lưỡi Mộ Dung Lệ là lưỡi cún, vốn không kén ăn. Thế nhưng lần này lại có thể ăn nhiều hơn mọi khi một bát cơm.



Lúc hắn ăn no rồi, Hương Hương pha cho hắn một bình trà chanh mật ong để tiêu cơm, bớt dầu mỡ trong bụng.



Bản thân Mộ Dung Lệ chính mình cũng cảm thấy ăn cơm ở đây được nhiều hơn. Cứ xem như đầu lưỡi cún cũng được, hắn vẫn muốn đến đây ăn cơm.



Buổi tối, hắn sẽ dành một quãng thời gian để luyện võ, Hương Hương liền ngồi hành lang, thắp sáng tất cả các trụ đèn. Chuẩn bị đầy đủ nước và khăn lau mồ hôi cho hắn rồi, sau đó mới lấy chiếc đai lưng ban sáng còn chưa thêu xong ra để tiếp thục hoàn thành.



Mộ Dung Lệ quay đầu lại liền nhìn thấy ánh sáng ấm áp hắt bên người nàng.



Có lúc hắn dừng lại, nàng cũng sẽ quay đầu sang nhìn. Trong tầng sáng màu vỏ quýt, nàng đứng dậy rót cho hắn một chén nước sôi cẩn thận bưng tới, còn thuận tiện giúp hắn lau chút mồ hôi. Mộ Dung Lệ uống một hớp liền cau mày: “Không có rượu sao?”



Giọng nói của Hương Hương rất mềm mại: “Chàng uống nước đi, ở bên ngoài đã uống rất nhiều rượu rồi.”



Mộ Dung Lệ bỗng nhiên không muốn so đo với nàng. Quên đi, uống nước thì uống nước.



Hắn giống như bình thường luyện võ khoảng một canh giờ, đám nha hoàn đã chuẩn bị sẵn nước nóng. Hương Hương hầu hạ hắn tắm rửa, hắn lại muốn làm chuyện xấu, bèn kéo nàng vào trong bồn tắm làm bừa. Bên ngoài còn có hai nha đầu đang chờ, Hương Hương sợ đến mức mặt biến sắc. Hắn lại chẳng kiêng dè chút nào, vẫn cứ ăn no thoả mãn rồi mới tắm rửa lung tung cho cả hai, xong xuôi lại ôm nàng lên trên giường.



Ngưng Thúy và Bích Châu đứng bên ngoài đều đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn một chút. Mộ Dung Lệ tự mình thay quần áo, lúc lăn lên giường lại tiếp tục o ép nàng. Hương Hương khẽ chau mày, nhưng vẫn dịu dàng ngoan ngoãn chào đón hắn. Tinh lực của hắn tựa hồ như vô cùng tận, khiến cho Hương Hương một đêm chết đi sống lại đến mấy lần.



Cuối cùng nàng động cũng không muốn động, mệt mỏi ngủ thẳng đến tận hừng đông.



Sáng sớm, lúc Mộ Dung Lệ thức dậy Hương Hương vẫn còn đang ngủ rất say. Trên giá áo ở bên giường có treo một bộ quần áo sạch đã được chuẩn bị kĩ càng cho hắn. Mộ Dung Lệ tự mình mặc vào rồi ra khỏi cửa.



Lúc Hương Hương, Ngưng Thúy vào xem rất nhiều lần. Vừa thấy nàng ngồi dậy thì vội vàng chạy tới đỡ. Xiêm y của Hương Hương đều xộc xệch, dấu vết trên da thịt khó có thể che lấp. Ngưng Thúy che miệng, chỉ đỏ mặt cười cười.



Hương Hương uể oải mặc nàng dìu vào thùng nước tắm, tắm rửa sạch sẽ trước, mái tóc dài cũng gội sạch, thả dài xuống người. Dạ dày của Mộ Dung Lệ là dạ dày lạc đà, đói bụng bao nhiêu ngày liền ăn bù lại phần của chừng ấy ngày.



Nàng vùi mình vào trong nước nóng, lại chợp mắt thêm một lúc rồi mới hỏi: “Hôm nay Gia có trở về không?”



Bích Châu nói: “Nghe Đại quản gia nói Yến vương phái người đến hữu doanh thao luyện binh sĩ, phỏng chừng trưa nay không về được.”



Hương Hương gật gù: “Buổi trưa chúng ta chút đồ ăn, ngươi mang tới cho chàng.”



Bích Châu mím môi cười một cách ý vị: “Vẫn là phu nhân quan tâm đến Vương gia của chúng ta.”



Khuôn mặt Hương Hương ửng đỏ, lại hơi thất vọng: “Ta ở thành Tấn Dương liếc mắt không thấy người quen, ngoài chàng ra còn có thể quan tâm ai chứ?”



Ngưng Thúy thấy tâm tình nàng hơi sa sút, sợ Bích Châu lại chọc vào chỗ thương tâm của nàng, nhanh nhẹn nói: “Không bao lâu nữa, chờ phu nhân mang thai một đứa trẻ, có thể khai chi tán diệp cho Vương gia của chúng ta rồi.”



Nhất thời mặt Hương hương biến thành tấm vải đỏ, Bích Châu ồn ào cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, nô tì xem sức lực của Vương gia ấy à, chắc là cũng sắp rồi.”



Hương hương bị các nàng trêu chọc đến xấu hổ, chỉ có thể chuyển chủ đề nói: “Ta muốn gửi một phong thư về huyện Lệnh Chi, các ngươi có thể gửi đến dịch quán giúp ta được không?”



Ngưng Thúy đáp: “Phu nhân cứ viết đi ạ, chiều nay nô tỳ sẽ mang tới trạm dịch.”



Hương Hương châm chước câu cú vài lần, rốt cục cũng viết một phong thư báo bình an. Ngưng Thúy cũng ngay lập tức mang ra ngoài cho nàng. Nàng lạitự mình xuống nhà bếp nhỏ nấu nướng, làm bốn món ăn một canh, sai Bích Châu đưa đến hữu doanh.



Khi Mộ Dung Lệ đang đối mặt với cơm trưa quá khó nuốt ở hữu doanh, Bích Châu liền mang theo hộp cơm tới. Mộ Dung Lệ mở ra, thấy cơm là cơm dứa ngọt, món ăn cũng rất đơn giản, chỉ là thịt khô xào tỏi, cá nướng, đậu hũ bình thường, kèm theo một đĩa bánh củ cải sợi. Canh là xương sườn hầm ngân hạnh ngô ngọt.



Thức ăn rất đơn giản, nhưng lại có thể nấu ra mùi vị không giống nhau. Cảm giác này cho dù tửu lâu danh giá cũng không mô phỏng được.



Buổi tối, lúc Mộ Dung Lệ trở về, Quản Giác liền mang sổ sách báo cáo tài chính tới cho hắn xem. Hắn chỉ lật vài tờ nhìn thoáng qua. Tốn vương phủ có không ít trang viên, tòa nhà, ruộng tốt, đồng cỏ, trường nuôi ngựa, đều là do hắn nhất thời nổi hứng mua về, mua xong cũng không ngó ngàng gì nữa. Quản Giác phải lựa chọn mấy người có năng lực để quản lý, mấy năm nay kinh doanh cũng không tệ.



Mộ Dung Lệ không quản chuyện mình có bao nhiêu tiền, trái lại còn hiểu được có ăn thì ăn, có mặc thì mặc. Tiền tiêu vào những chỗ nào, hắn vốn chẳng quan tâm.



May mắn Quản Giác là một tổng quản đắc lực, bình thường chuyện trong phủ cũng rất ít khi để hắn phải bận tâm.



Hắn chỉ nhìn vài tờ sổ sách, liền đi tới chỗ của Hương Hương. Chỉ thấy trong tẩy Kiếm các, Hương Hương phơi rất nhiều mận đỏ, lúc này còn đang cầm dao bạc cắt một chút trên quả mận.



Mộ Dung Lệ rất là kinh ngạc: “Làm gì thế?”



Bên thái dương Hương Hương có mồ hôi lóng lánh, nhưng khuôn mặt vẫn mang theo nét cười: “Cất rượu đó, rượu mận ngâm. Mấy tháng nữa là uống được rồi. Trước đây mẹ thiếp thường thích dùng trái cây ăn không hết để ngâm thành rượu. Nhà bọn thiếp vẫn luôn có rượu trái cây uống.”



Mộ Dung Lệ cau mày: “Không thể mua sao?”



Hương Hương nhất thời thu lại nụ cười, mình… Nói sai điều gì sao? Nàng cẩn thận từng li từng tí một nói: “Cũng có thể đi mua.”



Mộ Dung Lệ không nói gì nữa, chẳng qua là hắn cảm thấy rất phiền phức. Uống một hớp rượu mà thôi, sao phải tốn công tốn sức như thế?



Hương Hương đặt trái mận xuống, bưng một chén nước quả tới cho hắn. Mộ Dung Lệngồi ở một bên uống nước quả, nhìn nàng cứ kiên nhẫn cắt toàn bộ chỗ mận ấy. Thời gian phảng phất như trôi chậm lại, Hương Hương nói: “Thiếp cảm thấy trong sân quá trống trải, thiếp có thể nhờ Quản Giác mua chút hạt hoa về gieo được không?”



Mộ Dung Lệ nói: “Tùy nàng. Sai hắn mang chút hoa cúc tới đây trồng là được.” Giờ không phải là lúc hoa cúc mùa thu tranh nhau khoe sắc sao?



Hương Hương nhẹ nhàng nói: “Thiếp muốn tự mình trồng một ít. Thật ra, cái lạc thú của việc trồng hoa không chỉ vì muốn nhìn nó nở rộ đẹp đẽ.







Mộ Dung Lệ hỏi: “Trồng hoa không phải vì ngắm nó nở hoa à?” Khác nhau ở chỗ nào chứ?



Hương Hương mỉm cười: “Không chỉ là yêu thích lúc nó nở hoa, thiếp lại càng yêu thích quá trình sinh trưởng của nó.”



Ta chỉ càng muốn nhìn thấy một hạt giống nhú mầm từ trong đất màu mỡ, chậm rãi nẩy nở từng chiếc lá, quấn quít leo lên hoặc vươn cành lên cao… Quá trình như thế, niềm vui như thế, người như Mộ Dung Lệ chắc vĩnh viễn sẽ chẳng thể nào hiểu được.

------------------------

Chương 14: Có thai



Hương Hương thật sự gieo chút hạt giống hoa trong vườn, ban ngày Mộ Dung Lệ cũng không thường ở trong phủ, không hay quản lý nàng. Buổi trưa nếu nàng biết hắn ở đâu, sẽ phái Ngưng Thúy hoặc Bích Châu đem cơm qua. Bữa tối thì hầu như Mộ Dung Lệ đều trở về ăn.



Hương Hương rất dụng tâm chuẩn bị bữa sáng, bữa tối cho hắn. Cho dù Mộ Dung Lệ rời giường sớm thế nào, về nhà muộn ra sao, chỉ cần hắn đến chỗ nàng, đều có cơm canh nóng hầm hập chờ sẵn.



Nếu hắn uống rượu, mặc kệ là thời gian nào, Hương Hương đều có thể mang trà tỉnh rượu ra. Hắn không thích uống trà, thế nhưng nếu Hương Hương rót đem qua, hắn vẫn sẽ cau mày uống vài ngụm.



Thời gian lâu dần, hắn cũng chẳng thèm quản nữ nhân này rót cái gì cho hắn, bưng tới là uống, nàng cũng không hạ độc trong đó.



Hương Hương rất vui vẻ vì thu được thư nhà, cha Quách Điền viết cho nàng. Nói rằng bây giờ trong nhà mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái, chuyện làm ăn của phường đậu hũ rất tốt. Người trong nhà làm không xuể, không chỉ mở rộng cửa hàng mà còn thuê thêm mấy người làm công.



Đệ đệ cũng bắt đầu đến trường, la hét đòi học võ. Trong huyện nha có một giáo đầu chủ động nói với Quách Điền rằng họ đồng ý dạy Quách Dương võ công, những bộ đầu khác cũng dồn dập tới nhận. Quách Điền liền để nó đi theo bọn họ cùng học võ. Bình thường cũng lên lớp học.



Quan phủ thì tỏ vẻ đặc biệt săn sóc đối với phường đậu hũ Quách gia, ngay cả thuế cũng được miễn. Bình thường các quan lão gia cũng hay ghé qua dùng cơm, quân sĩ đồn trú cần mua đậu hũ cũng đặt mua toàn bộ ở phường đậu hũ Quách gia.



Ở cuối thư, Quách Điền cảm thán một câu, đúng là một người đắc đạo, gà chó lên trời. Sau đó còn nói, đáng tiếc con không ở nhà, mùi vị của nước tương, làm thế nào cũng không pha trộn được giống như trước đây.



Hương Hương đọc thư xong vừa vui vẻ lại vừa có chút phiền muộn, trong nhà cuối cùng cũng coi như yên ấm, đã như thế, nàng cũng yên lòng.



Mộ Dung Lệ tới liền thấy nàng cầm giấy viết thư vừa cười vừa rơi lệ. Cũng không hiểu sao nữ nhân này lại có nhiều tâm tình như thế. Hương Hương nhanh nhẹ đặt lá thư xuống,mang canh ba ba hầm nhừ ra.



Gần nhất nàng cũng đang tập làm quen với những loại nguyên liệu nấu ăn đắt giá kia, dù sao thì luôn cho Vương gia ăn mấy món như thịt khô tỏi cũng rất kỳ cục. Chỉ là những thứ như tổ yến linh tình thì còn đang luyện tập, nhất thời không dám lấy ra.



Mộ Dung Lệ cũng không đòi hỏi, Hương Hương bưng đến thì hắn ăn. Chỉ cảm thấy cũng không tệ lắm, làm sao mà quan tâm mình ăn cái gì, quý giá hay rẻ bèo chứ.



Hương Hương sai nha hoàn bày cơm tối ở bên cạnh ao Tẩy Kiếm, khẩu vị của Mộ Dung Lệ rất tốt, vừa ăn cơm vừa nói: “Tướng sĩ ở Bình độ quan phải luân chuyển, sắp tới ta sẽ qua đó một chuyến.”



Hương Hương nhỏ giọng a một tiếng, vừa rồi nghĩ đến chuyện của cha mẹ nên nàng hơi thất thần. Mộ Dung Lệ cũng không lặp lại một lần nữa, vẫn chăm chú ăn cơm. Hương Hương gỡ thịt cua cho hắn, đặt vào trong đĩa nhỏ: “Phải đi… Rất lâu sao?”



Mộ Dung Lệ suy nghĩ một chút: “Chừng mấy tháng gì đó. Đi lại đã mất một tháng lộ trình.”



Hương Hương nhẹ giọng nói: “Sẽ… có nguy hiểm sao?”



Mộ Dung Lệ nói: “Nguy hiểm cái gì, cũng không phải đi đánh trận.”



Hương Hương liền thoáng yên tâm một chút, tiếp tục giúp hắn lột vỏ cua.



Mộ Dung Lệ đang ăn, quản gia đã đến mời, nói là Thái tử Mộ Dung Thận tới. Hắn đáp một tiếng, quăng đũa đi ra ngoài.



Hương Hương cũng không nghĩ tới, hắn nói vậy nghĩa là sẽ xuất phát ngay lập tức.



Mộ Dung Lệ vào cung suốt đêm, sáng sớm ngày thứ hai liền ra khỏi thành Tấn Dương, đi về Bình độ quan ở Tây Bắc. Hương Hương còn đang nghĩ không biết có phải chuẩn bị ít đồ đạc cho hắn không thì đã nhận được tin tức từ chỗ Quản Giác, nói là vương gia đã xuất phát.



Hương Hương thực sự là không biết nói gì mới được, Quản Giác cười nói: “Tính tình Vương gia chính là như vậy, xin phu nhân bao dung một chút. Hơn nữa giờ cũng khá tốt, lúc ra ngoài ngài ấy còn nói với người một tiếng. Trước đây lúc còn Lam Dụ phu nhân, đó mới là…”



Suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy nhắc tới Lam Dụ trước mặt Hương Hương quả thật không tốt lắm, hắn lập tức ngừng lại câu chuyện.



Thực ra Hương Hương cảm thấy không sao cả, khẽ mỉm cười với hắn: “Ta hiểu, cảm tạ Quản tiên sinh.”



Nói thì nói thế, nhưng thế nào thì vẫn còn có chút không nỡ. Dù sao ở toàn bộ thành Tấn Dương, nàng chỉ có một người thân duy nhất. Mộ Dung Lệ vừa đi, nàng bỗng cảm giác thiếu đi một phần rất quan trọng, thời gian trôi qua càng ngày càng chậm.



Hương Hương vẫn cứ mỗi ngày trồng hoa, cất rượu, làm đồ thêu thùa, đôi khi còn tình cờ mơ thấy hắn. Thiếu nữ mười sáu tuổi, dĩ nhiên có mơ mộng, cũng đã biết nhớ nhung. Nàng thường viết thư gửi về nhà, hôm đó, Quản Giác đột nhiên tới báo: “Hương phu nhân, ở bên ngoài có một vị huynh đệ nói là đồng hương của người. Được phụ thân của phu nhân nhờ vả mang đến cho người chút đồ.”



Hương Hương vừa nghe, lập tức hỏi: “Người ở đâu?”



Quản Giác hạ thấp người: “Đang đợi ở chính sảnh.”



Hương Hương theo hắn qua đó, hắn còn nói: “Phu nhân, mặc dù người đó là đồng hương của phu nhân, nhưng dù sao hiện tại người đã gả vào vương phủ. Vương gia lại không ở đây, sau này… Vẫn nên ít gặp mặt với những người này.”



Hương Hương do dự một chút, hỏi: “Không thể gặp họ sao?”



Quản Giác nói: “Cũng không phải là không thể, chỉ là ít gặp hơn một chút, đối với phu nhân là chuyện tốt. Sai nha hoàn đi gặp một lần cũng được.”



Hương Hương nói: “Ta chỉ gặp một lần này, tiên sinh cũng đi cùng ta được không?”



Quản Giác nói: “Cố gắng nói ngắn gọn, ít lời. Bọn họ không hiểu lễ tiết, dù là vô tâm mạo phạm, nhưng nếu rơi vào trong mắt kẻ khác, chung quy cũng dễ khiến mọi người chê trách.”



Cho tới khi đến chính sảnh, Hương Hương mới phát hiện người đồng hương kia chính là Mã Kính Sơn. Chuyện này… Hình như không tốt lắm.



Mã Kính Sơn lại không để bụng, hắn vốn là một người rộng rãi, chuyện Quách gia từ hôn cũng không cản trở sự qua lại trước giờ giữa hai nhà. Nhìn thấy Hương Hương, hắn cũng không hành lễ, dù sao cũng là một thảo dân, dùng lễ tiết trong triều gì chứ. Hắn lập tức định bước qua, kêu một tiếng: “Hương Hương muội tử!”



Quản Giác lập tức ngăn hắn lại, nói: “Mã huynh đệ, xin hãy bái kiến Hương phu nhân.”



Mã Kính Sơn ngẩn người, chốc lát liền hiểu được, quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân Mã Kính Sơn, bái kiến Hương phu nhân.”



Hương Hương ngẩn ra, đang chần chờ định bước qua, nhìn thấy nét mặt của Quản Giác, liền không thể làm gì khác hơn là nói đầy vẻ xa cách: “Mã đại ca xin đứng lên.”



Mã Kính Sơn cười nói: “Phụ thân muội nhờ ta mang chút đồ tới cho muội, muội… Muội có khỏe không?”



Hương Hương nói: “Rất khỏe, đúng là khiến Mã đại ca vất vả đi một chuyến.”



Mã Kính Sơn nói: “Cũng vừa dịp huynh đến Tấn Dương làm ăn, tiện đường.”



Hương Hương lại hỏi vài câu về tình huống trong nhà, Quản Giác đã ra hiệu không cần nhiều lời. Nàng không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, để Quản Giác tiễn khách. Một lần nói chuyện, đúng là làm nàng nổi lên nỗi nhớ nhà. Lại nhớ ra bây giờ không thể so với trước đây, trong lòng càng thêm phiền muộn.



Quản Giác lệnh cho Ngưng Thúy và Bích Châu đưa nàng về Tẩy Kiếm các, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng những thứ Mã Kính Sơn đưa tới, thấy không có gì khác thường mới đem qua sân viện của Hương Hương.



Quách Điền đem cho nữ nhi không ít đồ trang sức, nói rằng trước đây trong nhà không có tiền, ngay cả của hồi môn cũng không chuẩn bị được gì. Lần trước Vương gia cho chỗ châu báu đó, thực sự quá đắt giá, giữ lại cũng sợ hãi, không bằng dành ra một chút cho nàng để dùng. Còn có vài món là mẹ và tỷ tỷ của nàng đánh ra, coi như có cái để nhớ nhung.



Hương Hương cẩn thận cất đồ trang sức mà mẹ và tỷ tỷ đánh cho vào trong phòng, lòng vừa nhớ nhà, lại đột nhiên nghĩ đến Mộ Dung Lệ, cũng không biết bây giờ hắn đang làm gì.



Tháng ngày dần dần trôi qua, đến tháng mười một, Quản Giác đến tìm nàng: “Phu nhân, người có thư muốn gửi cho Vương gia không?”



Hương Hương kinh ngạc: “Có thể gửi thư qua đó sao?”



Quản Giác mỉm cười: “Đương nhiên, trong quân đội có người đưa thư riêng biệt, nhanh hơn trạm dịch bình thường nhiều. Hơn nữa thư cũng không bị thất lạc.”



Hương Hương nghĩ ngẫm lại một chút: “Ngoại trừ thư, có thể mang những thứ khác không?”



Quản Giác nói: “Đương nhiên, phu nhân xem cần gửi những thứ gì, buổi chiều sẽ có hạ nhân tới đây lấy.”



Thời gian gấp gáp, Hương Hương cũng không kịp chuẩn bị gì, liền mang quầ áo, đai lưng, hầu bao những ngày qua làm cho hắn đóng gói thành một bao. Định viết một phong thư, mà cũng không biết đặt bút thế nào.



Sau một lúc lâu mới chỉ viết chút việc vặt vãnh trong phủ, hỏi hắn có mạnh khỏe không. Sau đó dán kỹ lá thư lại, buổi chiều có hạ nhân tới lấy đồ, giao cho người đưa tin mang về Bình Độ quan.



Quả thực thư tới rất nhanh —— cùng lúc với quân hàm.



Mộ Dung Lệ cầm quân hàm, phất tay bảo người hầu cất gói quần áo đi, lại không hỏi gì thêm.



Hương Hương biết có thể gửi đồ đi, liền dồn tâm tư vào làm đồ ăn. Đầu tiên cắt thịt hươu thành từng miếng, dùng nước tương đã chế biến tỉ mỉ ướp thành thịt hươu khô. Còn làm thêm một ít cá muối.



Chờ lần sau lại có người đưa tin trở về, liền để họ mang tới. Thư nhà vẫn cứ viết một phong, Mộ Dung Lệ không trả lời, nàng cũng không thèm để ý.



Mộ Dung Lệ không phải là người lưu luyến gia đình, từ sau khi mẫu phi của hắn chết đi, hắn liền không nghĩ là mình có gia đình. Trước đây khi Lam Dụ ở nhà, xưa nay chẳng viết thư cho hắn bao giờ —— nếu nàng nhớ hắn, nàng sẽ tự mình xếp đồ, giơ roi quất ngựa tới doanh trại của hắn. Đuổi cũng không đi.



Lam Dụ cũng không biết chăm sóc người khác, quần áo của chính nàng đều là bị bẩn thì vứt, huống hồ là rách…



Bây giờ hắn đến quân doanh, chẳng qua chỉ cảm thấy mẹ kiếp, cái này mà coi là cơm được à, quả thực là đồ ăn cho lợn! Thế nhưng lúc không có người nấu cơm cho, đồ ăn cho lợn cũng phải nhắm mắt mà ăn.



Sau đó hắn liền nhận được thịt khô, cá muối Hương Hương gửi người đưa tin mang tới. Nếm một miếng, cảm thấy thật sự không tồi. Ừ, may mà còn trông chờ được vào nó.



Cuối tháng mười một, Hương Hương bỗng trở nên rất thích ngủ, khẩu vị cũng kém, đặc biệt ghét dầu mỡ. Nàng mới chỉ là tiểu nha đầu mười sáu tuổi, Ngưng Thúy và Bích Châu cũng chẳng khá khẩm hơn, ba nha đầu thì biết cái gì?



Nàng vẫn không thèm để ý đến chuyện này. Ngày hôm đó, Hương Hương vừa ngửi thấy mùi thức ăn từ phòng bếp lớn thì đột nhiên nôn ra, hai nha hoàn mới phát hiện có việc không ổn, liền vội vã hoảng sợ đi tìm đại phu.



Đại phu vừa bắt mạch đã mừng tít mắt: “Chúc mừng phu nhân, đây là người có tin mừng!”



Hương Hương choáng váng, đến nửa ngày sau mới phản ứng lại, bọn hạ nhân đều có dáng vẻ rất vui mừng. Quản Giác cũng cảm thấy mừng rỡ, nhiều năm như vậy, Vương gia cuối cùng cũng có hậu..



Mộ Dung Lệ ở Bình Độ quan xa xôi, tin vui chỉ có thể truyền vào trong cung. Yến vương biết được, đúng là mặt rồng đại duyệt, ban thưởng rất nhiều đồ tốt xuống.



Ban thưởng của Vương hậu và Thư phi cũng đến ngay sau đó, lễ của vương hậu thiên về quý trọng, Thư phi lại lo lắng rất chu đáo,đều là đồ đạc để phụ nữ có thai sử dụng. Trong cung lại phái thái y tới xem mạch.



Sau một trận ép buộc, Quản Giác mới nói với Hương Hương: “Phu nhân, người viết thư báo tin mừng cho Vương gia đi. Vương gia biết được, nhất định sẽ rất vui.”



Hương Hương sờ sờ cái bụng còn bằng phẳng, mới mang thai hai tháng, còn chưa thấy được gì. Nàng hơi đỏ mặt, gật đầu.



Nàng suy nghĩ kỹ đến nửa ngày mới ngượng ngùng viết được phong thư báo tin vui gửi đi.



Thư phi thương con trai, nghĩ một mình Hương Hương ở đó, lại chỉ là một tiểu nha đầu. Trong phủ cũng không có ma ma có kinh nghiệm hầu hạ, liền nịnh nọt Yến vương, thỉnh cầu cho bà đón Hương Hương vào trong cung chăm sóc.



Đương nhiên Yến vương đồng ý ngay lập tức, buổi chiều liền có người trong cung tới truyền chỉ, để Hương Hương thu dọn đồ đạc, ba ngày sau sẽ phái xe ngựa đến đón người.



Lần đầu tiên Hương Hương nhận được thánh chỉ, trong lòng rất thấp thỏm bất an.



Thánh chỉ vừa tuyên xong, đã có ma ma giáo dưỡng trong cung tới dạy nàng cung quy. Hương Hương đang mang thai, khẩu vị vốn không tốt, giờ mỗi ngày lại phải học tập cung quy phiền phức, lại càng không muốn ăn.



Ma ma giáo dưỡng cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc đối với nàng, nhưng phải cung sống, cũng không thể gặp vương hậu phải thi lễ thế nào cũng không biết chứ?



Vậy nên cả ngày ở trong vương phủ dạy nàng khi nhìn thấy Yến vương, vương hậu, các phi tần thì phải hành lễ thế nào. Lúc Yến vương hỏi phải đáp lại như thế nào, vương hậu hỏi phải đáp lại ra sao.



Hương Hương gửi thư hỏi Mộ Dung Lệ, e dè hỏi mình có thể không vào cung mà ở lại phủ điều dưỡng được không.



Mỗi lần người đưa tin tới, ngoại trừ quân hàm, Yến vương, Thư phi, vương hậu, mấy huynh đệ Mộ Dung Bác đôi khi cũng đều gửi thư qua. Người hầu đem tất cả đống thư đưa Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ gẩy đẩy một hồi, chỉ rút quân hàm mang nhãn khẩn cấp của Yến vương ra, những phong thư còn lại đều vứt vào ngăn kéo, không hề động tới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK