Hương Hương gặp phải ác mộng, buổi tối vừa nhắm mắt, đã nhìn thấy cái đầu của hắcy nhân kia bị chặt ra làm hai mảnh. Máu của hắn tựa hồ dính vào ống tay áo nàng, cứ như vậy nhiễm vào tàn mai, nhìn vào mà phát sợ. Hắn trong mộng vẫn không hề nhúc nhích, nàng cũng không có cách nào tỉnh giấc, hô hấp ngày càng khó khăn, nhưng chỉ có thể năm lần bảy lượt giãy giụa trong vô vọng.
Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, buổi tối không tài nào ngủ được. Chưa tới mấy ngày, thật sự khiến nàng phát bệnh.
Đại phu được mời tới không ít, nhưng sau đó cũng chỉ nói nàng bị kinh sợ lại thêm nhiễm lạnh mà thôi. Mỗi ngày Hương Hương đều uống thuốc đúng giờ, nhưng bệnh tình lại không thấy tốt hơn. Mộ Dung Lệ cùng nàng ngủ hai tối, mắt thấy thực sự ngủ không yên, nói: “Ta dẫn nàng trở lại huyện Lệnh Chi một chuyến.”
Hương Hương kỳ thực không muốn về, bệnh tình của nàng nghiêm trọng như vậy, thần sắc nhất định là rất kém. Để cho cha nương nhìn thấy, khó tránh khỏi lại lo lắng. Mộ Dung Lệ cười lạnh, “Nếu như nàng bệnh chết, thì chết trước mặt bọn họ là được rồi.”
Hương Hương thở dài, biết tính hắn như vậy, cũng không nói thêm gì nữa. Vì vậy nàng lại nghĩ, cũng không thể cứ bệnh mãi như vậy được. Có lẽ đi xa một chút biết đâu lại khá hơn. Nàng cũng muốn sớm bình phục, cũng không thể cứ nằm mãi như vậy. Nếu không may bệnh chết, ai sẽ chăm sóc cho nữ nhi đây?
Trong phủ đã có chính phi, nhưng Cẩm Bình dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, lại không hề có tâm cơ gì, tự bảo vệ mình còn khó nữa là. Còn Mộ Dung Lệ, chẳng lẽ còn vì nàng mà thủ tiết sao? Sớm muộn gì cũng thê thiếp thành đàn thôi. Khi đó Huyên Huyên là một thứ nữ, lại không có mẫu thân, làm sao mà sống được đây?
Ngày hôm sau, Mộ Dung Lệ cho người chuẩn bị xe ngựa, hỏi Hương Hương có muốn dẫn theo Huyên Huyên hay không. Hương Hương nói: “Thiếp vẫn còn đang bệnh, không cẩn thận lại truyền bệnh cho con bé. Vẫn là không nên mang đi thì hơn.” Mộ Dung Lệ gật đầu, nếu không nói gì thêm, liền sai người khởi hành.
Xe ngựa rộng rãi, bên trong còn có giường, Hương Hương nằm xuống, kỳ thực nàng cũng không phải là không muốn mang theo Huyên Huyên, thị nữ có thể chăm sóc cho bé. Trong nhà, cha lại chưa từng thấy qua bé, mẫu thân cũng chỉ là mới gặp mặt khi bé ra đời. Nếu mang theo về, hai người không biết sẽ vui vẻ nhiều thế nào a.
Thế nhưng mà hắn….lần này lại không có công việc nào cần làm nữa đấy chứ?
Thật sự không muốn để con phải gặp bất kỳ nguy hiểm nào, ít nhất cũng không muốn mang bé theo. Cố gắng ở lại trong vương phủ, ít nhất còn bình an vô sự.
Từ thành Tấn Dương đến huyện Lệnh Chi, lộ trình ước chừng khoảng nửa tháng. Bình thường Mộ Dung Lệ một mình một ngựa chạy tới lui, ngày đêm thần tốc, tự nhiên tùy ý. Nhưng bây giờ Hương Hương đang bị bệnh, hắn cũng biết không cần chú trọng vào tốc độ, cứ ban ngày đi đường, ban đêm lại dừng lại nghỉ ngơi.
Hương Hương rời vương phủ, ban ngày đi đường mệt mỏi, nhưng nàng ngủ lại được ngon giấc hơn.
Đi thong thả như vậy, rốt cuộc cũng tới được huyện Lệnh Chi. Lúc nhìn thấy cửa thành, trong lòng Hương Hương khó tránh khỏi có chút kích động, ta đã về rồi.
Phường đậu hũ Quách Gia, Quách Điền và thê tử đang mở cửa buôn bán, nơi này khách khứa nhộn nhịp, mặt tiền đã được khuếch trương ra gấp mấy lần. Tiểu nhị cũng nhiều hơn lúc trước, tay chân vô cùng nhanh nhẹn.
Đoàn người đang bận rộn, đột nhiên có người tới báo lại: “Quách lão gia tử, Tốn vương gia dẫn Hương Hương phu nhân về thăm, đã vào thành rồi, nhanh lên, nhanh đi ra ngoài nghênh đón đi!”
Quách Điền vừa nghe, thực sự là vui mừng khôn xiết, vội vàng dẫn thê tử Quách Trần thị đi ra ngoài nghênh đón.
Lần này Mộ Dung Lệ trở về, không giống với trừ phiến loạn như lần trước. Không mang theo binh, lại dùng nghi thức của Tốn vương. Nhân lực mặc dù không nhiều bằng lúc đến diệt trừ phiến loạn, nhưng uy phong lại càng phô trương hơn. Còn chưa vào thành, nửa huyện Lệnh Chi đều đã bị chấn động.
Bách tính đứng đầy hai bên đường ngó nhìn, vương gia dẫn theo Hương phu nhân trở về thăm, cái này còn có nhiều người đứng xem hơn lúc vương gia mang quân đi diệt phiến loạn nữa. Mọi người tranh nhau xem, muốn nhìn thấy dáng vẻ Hương phu nhân như thế nào. Huyện Lệnh Chi này, vốn là một huyện nhỏ xa xôi, vô danh, trăm năm qua cũng không đào ra đâu được một quý nhân.
Mộ tổ Quách Điền gia vừa tỏa khói xanh, nữ nhi liền được gả vào vương phủ. Bây giờ không ngờ Tốn vương gia còn đích thân dẫn nàng về thăm nhà. Mà cho dù có là Tốn vương phi, Tốn vương còn chưa từng làm lễ lại mặt đâu.
Lúc trước quan phủ quan châu chưa được báo, giờ mới vội vàng hấp tập chạy tới nghênh tiếp. Mộ Dung Lệ vừa nhìn xung quanh, phát hiện không mang theo Hàn Tục. Nhất thời hai hàng lông mày xoắn lại——hắn không kiên nhẫn giao tiếp cùng với những tên quan lại này. Nghe bọn hắn nói miệng đầy văn chương, thực sự là rất nhàm chán. Nhất thời chỉ nói: “Lễ nghi rườm rà gì đó đều miễn, các ngươi mau trở về đi.”
Quan viên không dám làm trái ý hắn, cũng biết vị vương gia này không thích các nghi thức xã giao, vừa đi gặp người bên phường đậu hũ Quách gia xem phải chuẩn bị những gì, vừa trở lại phủ xin chỉ thị của quan trên.
Xe ngựa vào thành, đi không bao xa, đã thấy Quách Điền đến nghênh đón, vừa gặp liền cúi đầu bái lạy, “Vương gia!”
Mộ Dung Lệ ngồi trên lưng ngựa, gật đầu nói: “Đứng lên đi.”
Hương Hương nghe thấy thanh âm của cha mình, lập tức vén màn xe lên, “Cha!!” Nếu không phải còn cách xe ngựa, chỉ sợ nàng sẽ nhào ngay tới. Quách Điền vội vàng ra hiệu bảo nàng cẩn thận, không ngừng nói: “Không thể thất lễ, chuyện gì thì cứ về rồi hãy nói.” Vừa nói, vừa đi theo phía sau xe ngựa. Lần này người đi theo Mộ Dung Lệ là Đào Ý Chi. Hắn cũng là người cẩn thận, chu đáo, lập tức sai người chuẩn bị một cái kiệu nhỏ, đưa Quách lão gia tử cùng trở về phường đậu hũ Quách gia.
Hương Hương ngồi ở trong kiệu, cũng có thể nghe được người hai bên đường đang tấm tắc ca ngợi, cực kỳ hâm mộ.
Xe ngựa vàng gấm dừng lại trước cửa phường đậu hũ Quách gia, bởi vì mấy ngày nay mưa xuân liên tiếp nên trên đất còn hơi ẩm ướt. Đào Ý Chi đã sớm tới trước một bước, sai người trải sẵn thảm ra. Hương Hương được nha hoàn Hướng Vãn và Hàm Lộ đỡ xuống xe ngựa.
Nàng mặc một bộ váy dài may từ lụa cẩm vân yên hồng, tóc chải kiểu thập tự kế, cài châu đeo ngọc, mỗi một món ngọc sức đều biểu lộ ra khí thế vương thất cao quý trang trọng. Quách Điền đi theo vương gia và nữ nhi cùng vào trong tiệm, chỉ cảm thấy hài tử trước mặt đâu còn là tiểu nha đầu chăm sóc dưới gối trước đây nữa?
Nàng đã trở nên đoan trang xinh đẹp như vậy, mặc dù có phần không quen thuộc, nhưng càng nhiều hơn là sự tự hào và mừng rỡ. Thủy thổ vương phủ, dần dần rút đi vẻ thanh tú của con gái rượu, lại thay vào đó là một cỗ đoan trang, thận trọng, quý khí.
Quách Trần thị không ở đây, Hương Hương đang muốn hỏi, Quách Điền cười nói: “Đột nhiên nghe nói con về, nương con vội vàng đi dọn dẹp phòng một chút. Nói con theo vương gia trở về, chắc chắn sẽ không ở trong nhà, mà bà ấy cũng không nghe.” Hai mắt Hương Hương đã mang theo hơi nước, son phấn trên mặt nàng có chút dày, che đi vẻ xanh xao, “Vương gia, ta muốn về nhà trước, gặp nương một lần.”
Mộ Dung Lệ nói: “Ừm” Thật tốt, nàng còn có nương, muốn gặp liền có thể nhìn thấy.
Bên ngoài cửa tiệm vẫn còn rất nhiều người đứng vây xem, Quách Điền đi ra ngoài, lớn tiếng nói: “Toàn bộ khách nhân của phường đậu hũ hôm nay đều được miễn phí dùng cơm, xem như là Quách Mỗ cảm ơn hàng xóm láng giềng đã giúp đỡ.”
Bên ngoài ồn ào kêu một tiếng được, người trong tiệm ngày càng nhiều lên. Quách Điền để cho tiểu nhị trông coi tiệm, còn mình thì dẫn Mộ Dung Lệ và Hương Hươngđến trạch viện Quách gia bây giờ. Đây cũng là lần đầu tiên Hương Hương tới đây, trạch viện cũng không lớn, nhưng lại được sắp xếp hết sức ngăn nắp gọn gàng. Vừa nhìn cũng biết chủ nhân của nơi này nhất định là người cần cù.
Mộ Dung Lệ ở chính sảnh dùng trà, Quách Trần thị và nữ nhi cơ hồ ôm chặt lấy nhau. Sau đó bà lau mắt, thi lễ với Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ nói chuyện cùng với Quách Điền, Quách Trần thị kéo Hương Hương vào trong phòng, “Biết con về nên vội vàng dọn lại phòng một chút. Hôm nay có thể ở lại đây không?”
Hương Hương nói: “Con phải hỏi qua vương gia trước đã ạ.”
Quách Trần thị nắm tay nàng, nói: “Tay con sao lại lạnh như vậy? Bị cảm lạnh hả?”
Hương Hương lắc đầu liên tục, “Không có đâu, con vẫn rất khỏe.”
Mẹ con hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong phòng. Quách Trần thị lại rót cho nàng một bình nước nóng để nàng ủ ấm tay.
Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có người nói: “Quách lão gia tử, bên ngoài có người xưng là Vu Khánh, xin cầu kiến.”
Quách Trần thị lôi kéo Hương Hương, tỏ ý nàng không cần để ý tới. Quách Điền đã đi ra ngoài, không để cho người ta đi vào, muốn ứng phó vài tiếng rồi đuổi đi. Lục tục, lại tới nhiều người hơn. Có những người hàng xóm láng giềng Hương Hương nhận biết được, nhưng cũng có những người không quá quen biết. Nàng gặp đủ loại khuôn mặt, sắc trời chầm chậm tối. Ánh chiều tà le lói, trăng sáng từ từ hiện ra.
Có lẽ, đây cũng có thể nói là, áo gấm về làng, vinh quy quê cũ?
Ánh trăng mộng đẹp chảy xuôi kia, vẫn như mặt nước mát lạnh an tường.
Nhiều năm sau, nắm ở trong lòng bàn tay, vẫn có thể xóa đi nỗi sợ hãi, làm dịu nỗi đau, đánh tan ưu phiền trong ta được không?
--------------------
Chương 52: Thổ lộ
Quan châu chuẩn bị xong dịch quán, đã chờ ở bên ngoài một lúc lâu, Hương Hương đang trò chuyện cùngQuách Trần Thị, thấy vậy liền khẽ nói: “Vương gia, đêm nay thiếp có thể ngủ lại nhà được không ạ?”
Mộ Dung Lệ liền quay sang nói với quan châu đang chờ ở bên ngoài, “Đào Ý Chi, ngươi dẫn mọi người vào dịch quán nghỉ ngơi trước đi. Lần này bổn vương dẫn ái thiếp về thăm phụ mẫu, sẽ cùng nàng nghỉ lại Quách gia.”
Lần đầu tiên hắn dùng danh xưng ái thiếp này, tự mình nói xong cũng còn cảm thấy chán ghét đến muốn ói. Nhưng mà hắn cũng không thích dùng những danh xưng nhún nhường gì mà tiện thiếp, nô tỳ để gọi thê thiếp của mình, nữ nhân của lão tử đương nhiên là tốt nhất, việc gì phải dùng chữ tiện, chữ tỳ kia cơ chứ?
Các ngươi có thể diện quá nhỉ?
Quan châu cũng không muốn nhiều lời, ngài ấy muốn ở lại Quách gia, vậy thì cứ ở đi. Vị vương gia này không dễ chọc được, cứ tùy theo ý thích của ngài là được rồi.
Quách Điền vẫn cứ nghĩ rằng Mộ Dung Lệ nhất định sẽ muốn đến dịch quán, hắn cũng không giống như một người muốn gần gũi dân thường. Nhưng vừa nghe thấy câu hắnmuốn ở lại Quách gia. Thân là chủ nhà, ông cũng không thể để cho vương gia tự mình lo liệu được. Ông không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu cho Quách Trần thị, để bà nhanh chóng đi chuẩn bị.
Quách Trần thị cũng vội, ở trong nhà nhiều năm như vậy, có bao giờ tiếp đãi qua vị vương gia nào đâu? Bà cũng không còn tâm trí nào mà nói chuyện phiếm với Hương Hương nữa, liền kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Chiều nay mới biết được hai con trở về, trong nhà cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả. Nương bận rộn nửa ngày mới dọn dẹp xong được gian phòng của con. Giờ…”
Hương Hương thấy nương cuống cuồng, trấn an nói: “Nương không cần phải lo lắng gì đâu, để con nói với Vương gia một tiếng, nếu như thực sự không được thì cứ để cho ngài ấy đến dịch quán nghỉ ngơi cũng được.”
Quách Trần thị lo lắng, “Ngài ấy sẽ không cảm thấy chúng ta như đang có ý đuổi ngài ấy đi đấy chứ? Điều này thực sự ….”
Hương Hương đi tới, Mộ Dung Lệ đang cùng Quách Điền uống trà. Trước đó Quách Điền còn miễn cưỡng cười nói mấy câu, sau thật sự là không còn gì để nói nữa. Mộ Dung Lệ cũng tùy tiện không mở miệng, cứ để ông nói cái gì thì đều ừm, ừ. Ông không biết, để vị vương gia này đáp lại một tiếng ừm đã rất coi trọng vị nhạc phụ là ông rồi. Bình thường ngoại trừ Yến Vương, Thư phi, ai còn có thể nói chuyện với hắn mà nhận lại được lời đáp chứ?
Hắn cũng biết thật vất vả Hương Hương mới được trở lại đây một chuyến, thấy thân thể nàng không được tốt, cũng không muốn cha nương nàng phải khó xử.
Hương Hương đứng ở bên cạnh hắn, khẽ nói: “Vương gia, chúng ta trở về vội vàng, cha nương cũng chưa kịp chuẩn bị….”
Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Lệ hỏi: “Còn vội hơn so với lúc hành quân đánh giặc sao?”
Hương Hương suy nghĩ một chút, vậy cũng không khác mấy. Nhưng chỉ đành phải nói: “….Không, chỉ sợ không chuẩn bị được chu toàn…. Vương gia có muốn đến dịch quán trước không….”
Mộ Dung Lệ nói: “Vậy nàng cũng dọn dẹp một chút, cùng ta đến dịch quán.” Mẹ nó, bộ mặt muốn đuổi lão tử đi là có ý gì đây hả?! Sắc mặt hắn trầm xuống, đích thị là đang mất hứng. Lão tử đã mất công sắp xếp xong hết một đống chuyện để cùng ngươi trở về cái nơi khỉ ho cò gáy này, còn ngồi xuống nói chuyện cả nửa buổi với một lão già bán đậu hũ, các người không biết nói một, hai câu cảm ơn thì thôi đi, lại còn dám không cho lão tử ở lại nữa?!
Sợ mình sống quá lâu rồi sao?
Hương Hương vội nói: “Vương gia, chỉ cần ngài không chê đơn sơ đạm bạc là tốt rồi.” Thanh âm hạ xuống, đầy ý tứ cầu khẩn. Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không nên phát hỏa ở chỗ này. Cha nương là bá tánh bình dân nhỏ, sẽ hù dọa bọn họ mất.
Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, được rồi, xem như thái độ của nàng không tệ. Hắn nói: “Mọi thứ cứ đơn giản là được.”
Hương Hương thở phào nhẹ nhõm, biết rõ hắn không ở không được, nên khẽ vén áo thi lễ, nói: “Dạ vâng ạ.”
Mộ Dung Lệ nhìn nàng gần đây gầy đi không ít, không khỏi lại nói thêm một câu: “Mệt thì đi nghỉ đi, tứ thân bát lân, nàng còn sợ không thể gặp tất cả mọi người được nữa sao?”
Hương Hương đáp một tiếng, rốt cuộc cũng được về nhà, trong lòng vui vẻ, tự nhiên cũng không cảm thấy mệt gì.
Lại liếc nhìn trán cha mình đã toát đầy mồ hôi, cũng biết ông thật không dễ dàng gì, nhưng cũng đâu còn cách nào khác. Mình cũng không thể nói chuyện với nương, bỏ Mộ Dung Lệ sang một bên được. Nàng đi theo Quách Trần thị cùng chuẩn bị cơm nước, Quách Trần thị cũng rất khéo tay, hai mẹ con vừa chuẩn bị vừa nói cười vui vẻ.
Bên này, hai người nhạc phụ tiểu tế, miệng lại như hai cái hồ lô, Quách Điền cười cười nói nói một hồi, cuối cùng thật sự không còn tìm ra được lời nào để mà nói nữa. Mộ Dung Lệ lại cảm thấy đây cũng không có gì là lúng túng cả, hắn chẳng qua là cảm thấy ông ta là nam nhân mà sao lại phiền đến như vậy? Không, không thể xoay người bỏ đi được.
Được rồi, ông cứ nói đi, lão tử nhìn xem ông còn có thể nói đến khi nào….
Đào Ý Chi trước tiên an bài hạ nhân ở dịch quán ổn thỏa, liền nhanh chóng đem người qua. Sợ Quách Gia chưa chuẩn bị kịp nên đã đặt sẵn một bàn tiệc rượu ở tửu lâu nổi tiếng nhất huyện Lệnh Chi. Biết rõ Hương Hương thích tự tay nấu ăn, nên cũng đã đem theo không ít nguyên liệu.
Sau đó lại sai người đi mua chăn, đệm, màn cùng một số thứ linh tinh, chỉ sợ giường của Quách Gia Mộ Dung Lệ nằm không quen. Mặc dù Mộ Dung Lệ rất có thể sẽ quen, nhưng thân là Nhị tổng quản, ngươi không lo những thứ này mà muốn tự mình về nhà ăn đòn hả?
Không có chuyện gì thì cũng phải làm cho có chuyện!
Tiệc rượu bên này còn chưa tới, bên kia Hương Hương và Quách Trần thị đã dọn xong cơm tối lên bàn. Trước đó Quách Trần thị còn thấp thỏm không yên, trong nhà cũng không có kẻ hầu người hạ nào. Cũng bởi vì trong nhà ít người, Quách Dương thì đang đi học võ ở sân tập của giáo đầu trong huyện, bình thường cũng không về nhà, bà nghĩ trong nhà chỉ có mình và Quách Điền nên cũng chẳng cần người hầu hạ làm gì.
Lúc thực sự bận rộn, người cũng không đủ dùng. Cũng không thể để Hương Hương đi mua đồ được!
Đang lo lắng, Hương Hương lại nhìn đến cái gì đó trong bếp, nàng lấy mấy cái lạp xưởng ra, cắt thành miếng mỏng, làm lạp xưởng hầm cơm. Món này làm rất đơn giản, đầu tiên đem lạp xưởng thái mỏng, gừng thì thái thành sợi nhỏ, còn hành thì đập dập. Đợi đến khi cơm sôi thì cho lạp xưởng, hành và gừng cùng bỏ vào.
Tiếp tục hầm đến khi chín thì mờ vung ra, rưới gia vị lên, lại hầm tiếp để thấm gia vị.
Sau đó lấy thịt sườn, thái thành miếng mỏng dài, ướp cho ngấm gia vị, sau đó dùng cây tăm bằng trúc xiên vào. Đổ dầu vào chảo nóng, đợi dầu sôi lên thì cho thịt vào, chiên tới khi chín vàng mới vớt ra cho ráo dầu. Tiếp đó cho gừng, tỏi, đầu phộng, vừng phi trong dầu sôi cho thơm, sau đó lại cho tất cả với xiên thịt vào trong nồi, xào một lúc thì múc ra.
Quách Trần thị đứng nhìn bên cạnh, rất là lo lắng, “Con gái à, chỉ có chút thức ăn như vậy….Vương gia sẽ để vào mắt sao?”
Hương Hương nói: “Con ở trong phủ cũng làm như vậy, ngài ấy….cũng không chê.”
Lúc này Quách Trần thị mới thở phào nhẹ nhõm, hai người lại làm thêm một nồi thịt gà kho gừng, và một nồi móng heo nấu củ cải trắng. Quách Trần thị vốn còn muốn làm thêm nữa, nhưng Hương Hương nói: “Được rồi nương, nhiều quá cũng ăn không hết đâu ạ.”
Quách Trần thị vẫn đau lòng nữ nhi, nói: “Làm thêm mấy món nữa đi, cho dù vương gia đại nhân đại lượng không so đo với chúng ta thì chúng ta cũng không thể để cho ngài ấy cảm thấy mình có ý định thất lễ được chứ.” Nếu ngài ấy thực sự nổi giận, chỉ sợ sẽ lại đi gây khó dễ cho con gái mình mà thôi.
Đồ ăn được mang hết lên bàn, cũng coi như là thịnh soạn. Món nóng món lạnh gì đều có. Quách Điền nhường cho Mộ Dung Lệ ngồi trên ghế trên, Mộ Dung Lệ cũng không cảm thấy có gì là không ổn, ngồi đâu mà chả là ngồi! Hương Hương đành phải ngồi xuống bên cạnh hắn, vẫn lo hắn mất hứng, cầm đũa lên gắp cho hắn ít đồ ăn.
Mộ Dung Lệ không có thói quen có người khác hầu hạ hắn ăn cơm, điều này Quách Điền rất nhanh đã nhận ra. Hắn ăn cơm thật sự rất mau lẹ, nhưng bộ dáng lại không hề khó coi. Nói cho cùng cũng là bậc quý nhân vương tôn, đến cả trong xương cũng tỏa ra quý khí.
Hắn ăn hai ba miếng liền xong hai chén cơm, bát vừa đặt xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy lúng túng ——Chúng ta nên tiếp tục ăn hay dừng lại đây?
Mộ Dung Lệ lại không thèm để ý chút nào, nói: “Múc nước.”
Hương Hương lập tức đứng dậy, Mộ Dung Lệ thấy vậy khẽ nhíu mày, lúc này mới phát hiện ra hạ nhân đều đã bị hắn điều hết đến dịch quán rồi. Hắn biết rõ Hương Hương bị bệnh, nên chỉ nói: “Để tự ta đi.”
Quách Điền và Quách Trần thị sao có thể để hắn tự mình đi lấy nước được, Quách Trần thị lập tức chạy đến bên cạnh giếng, nói: “Vương gia nghỉ ngơi trước đi ạ, đợi….” Đang muốn nói đợi tiểu dân đun nóng nước, Mộ Dung Lệ đã múc ngay ra một thùng nước giếng, hỏi: “Tắm ở đâu vậy?”
Hương Hương đi qua, nháy mắt với Quách Trần thị, Quách Trần thị đành phải dẫn Mộ Dung Lệ vào phòng Hương Hương. Vừa đúng lúc Đào Ý Chi mang những vật dụng hàng ngày đã được sắm đầy đủ qua. Vợ chồng Quách Điềncũng không biết có nên tiếp tục ăn nữa không, hay là chờ đến khi Mộ Dung Lệ tắm rửa xong đi ra rồi mới ăn?
Nói cho cùng mọi người cũng chưa ăn được mấy miếng, tốc độ hắn ăn như vậy…. Ai, trong dù là trong quân doanh cũng không có mấy người muốn cùng ăn cơm với hắn. Ngươi vừa mới cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, đồ ăn còn chưa kịp nhai thì hắn đã ăn xong mất rồi. Vậy lúc đó ngươi nên đứng dậy theo hắn đi làm việc hay tiếp tục ngồi ăn đây?
Hương Hương và Mộ Dung Lệ vào phòng, chỉ thấy tất cả mọi thứ bày biện trong phòng đều mới tinh. Nhất thời liền hiểu Quách Trần thị vừa nghe tin nàng về thực sự đã bận rộn rất nhiều, không khỏi vô cùng đau lòng. Nhưng Mộ Dung Lệ lại chẳng cảm thấy gì——cái này không phải là chuyện đương nhiên sao? Huyện Lệnh Chi chỉ là một huyện hơi hẻo lánh thôi, cũng đâu phải là nơi hoang dã gì, chẳng lẽ còn bắt bổn vương dùng đồ cũ nữa sao?
Hắn đổ nước vào trong bồn tắm vân tằm thiếp vàng, cũng không ngại lạnh, bắt đầu trực tiếp tắm luôn. Nhưng bên ngoài Quách Điền đã giúp Quách Trần thị xách thùng nước nóng qua, nói: “Vương gia, khí trời lạnh, vẫn là nên thêm một chút nước nóng đi ạ.”
Mộ Dung Lệ không quan tâm lắm, cái lạnh ban đêm nơi Bình Độ quan kia còn không bằng cái lạnh nơi này sao? Trong doanh trại, tất cả đám nam nhi đại trượng phu, có kẻ nào lại không múc một thùng nước đá, trực tiếp dội lên người cơ chứ?
Nhưng Hương Hương đã đem nước nóng xách vào trong phòng, hắn cũng không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Quách Điền. Quách Điền sao lại không hiểu ý tứ của hắn, liền nhanh chóng xoay người lui ra ngoài, còn nhân tiện đóng cửa phòng lại.
Hương Hương hầu hạ hắn cởi y phục, đợi sau khi hắn bước vào trong bồn tắm, lúc này mới ở phía sau nhẹ nhàng chà lưng cho hắn.
Mộ Dung Lệ nhắm mắt lại, cảm giác được đôi bàn tay mềm mại và làn nước ấm áp đang lướt qua từng chỗ trên cơ thể mình. Hồi lâu, Hương Hương nhẹ giọng hỏi: “Nước có lạnh không ạ?”
Mộ Dung Lệ đột nhiên nói: “Mấy năm nay ở bên cạnh ta, chưa từng có một nữ nhân nào khác.” Hương Hương ngẩn ra, lại nghe hắn nói tiếp: “Cho nên, ta cũng không biết, ta đối xử với nàng như vậy, được coi là tốt hay xấu.” Lúc trước thật lòng chờ một nữ nhân cũng đã là chuyện năm mười bảy tuổi rồi. Cho dù trong lòng có tâm tâm niệm niệm thì vẫn cảm giác chuyện đó đã quá xa rồi.
Hắn nói: “Nếu nàng cần thứ gì, có cho hay không, đó là chuyện của lão tử, nhưng ít nhất nàng cũng phải để cho ta biết được thứ nàng cần là gì.”
Hương Hương ngây người. Mộ Dung Lệ lại im lặng, giống như không nói gì.
Mẹ nó, thổ lộ tình cảm với nữ nhân cái gì chứ, quả thật rất mất thể diện!
* * *