• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 81: Nguy cơ

Hương Hương thay quần áo cho tiểu Kiệt, tiểu Kiệt thấy Mộ Dung Lệ nhìn chằm chằm, cũng không dám khóc. Hương Hương thì giận đến bật khóc, vừa lau nước mắt vừa thay quần áo cho con.



Mộ Dung Lệ ngượng ngùng, nghĩ thầm lão tử cũng không để nó chết đuối có cái gì mà phải khóc.



Hương Hương nức nở ôm tiểu Kiệt ngồi bên cạnh đống lửa, tuy rằng khí trời ấm áp, nhưng vẫn sợ nó cảm lạnh. Mộ Dung Lệ liếc trộm nàng một cái, ôm nhi tử đến bên cạnh mình. Tiểu Kiệt run cầm cập bò về phía Hương Hương, Mộ Dung Lệ thừa lúc Hương Hương xoay người lấy gia vị, dang tay đánh vào mông nó một cái!



Phong cảnh của Bàn Long cốc quả thực không tệ chút nào, chờ ăn xong cá nướng, thịt nướng, tiểu Huyên Huyên lại chạy đi nghịch. Còn để Mộ Dung Lệ dạy nó bơi. Dọc theo dòng suối đi xuống, có một cái hồ sâu. Mộ Dung Lệ mệnh thị vệ bảo vệ bốn phía, thật sự đi dạy tiểu Huyên Huyên. Hương Hương ôm nhi tử ở bên cạnh xem.



Tiểu Kiệt vừa thấy nước sâu như vậy, ngay cả đến gần cũng không dám, chăm chăm ôm chặt cổ Hương Hương. Nó rất yên tĩnh, vẫn lẳng lặng đánh giá thế giới này. Nói chuyện cũng chậm, khi còn bé còn thương thường chop chép miệng lầm bầm lầu bầu. Hiện tại thì không nói chuyện nhiều.



Nếu như không phải có lúc nó lộ ra dáng vẻ đang nghỉ ngợi, Hương Hương đã thật sự hoài nghi con mình có vấn đề gì.



Hắn có thể bước đi, thế nhưng không thích đi lại. Đi được vài bước liền đòi người ôm.



Mộ Dung Lệ nghịch nước cùng nữ nhi, tiểu Huyên Huyên rất thông minh, học cái gì đều cực kỳ nhanh. Lúc này đã chậm rãi bới chó. Hương Hương nhìn mà hoảng sợ, cái hồ nước kia cũng không biết sâu bao nhiêu. Nước xanh thẳm, sâu không thấy đáy.



May mắn Mộ Dung Lệ cũng biết vậy nên vẫn ở sát bên cạnh nó, không rời khỏi.



Mắt thấy nữ nhi đã biết bơi, Mộ Dung Lệ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nhu tử đang ôm cổ Hương Hương, nhất thời nổi trận lôi đình: “Nhóc con, ngươi cũng nhảy xuống!”



Tiểu Kiệt co rụt đầu lại, Mộ Dung Lệ thức sự giận dữ, lúc này muốn đến cướp. Hương Hương vội ôm nhi tử chạy đi. Hai mẹ con đi đến chỗ nước cạn địa phương, Hương Hương nắm bàn tay nhỏ của nó đi nghịch nước, lúc tiểu Kiệt bị Mộ Dung Lệ đạp xuống đã bị dọa mất mật, giờ chết cũng không chịu chạm vào nước.



Hương Hương cũng hết cách rồi, đưa nhỏ này, sao lại nhát gan như thế chứ!



Khi trời chiều tà, người một nhà rốt cục khởi hành hồi phủ. Tiểu Huyên Huyên chơi mệt rồi, nằm trong xe ngựa ngủ. Tiếu Kiệt cơ bản là cái gì cũng không chơi, lúc này ngồi ở bên cạnh tỷ tỷ, không khóc, không nháo.



Mộ Dung Lệ ôm Hương Hương cưỡi ngựa, Hương Hương dựa vào ở trên người hắn, hơi nhắm con mắt. Giờ là lúc mặt trời ngả dần về tây, chim muông về tổ, ánh tà dương dịu dàng. Cánh tay của hắn từ phía sau ôm lấy Hương Hương, nắm chặt dây cương.



Không biết tại sao Hương Hương lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên theo hắn rời khỏi huyện Lệnh Chi.



Tiếng vó ngựa nhẹ nhàng gõ xuống mặt đường, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ. Mộ Dung Lệ ôm lấy nàng, đột nhiên nhớ tới câu nói nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng. Thì ra cổ nhân nói không ngoa.



Có thế là Mộ Dung Bác thông cảm Mộ Dung Lệ vừa tân hôn, mấy tháng này đều không giao việc gì cho hắn. Công việc mỗi ngày của Mộ Dung Lệ, ngoại trừ xã giao với quan chức bên ngoài, chính là dạy nữ nhi mắng nhi tử.



Tiểu Huyên Huyên thì dính hắn như da trâu, nhi tử lại sợ hãi ẩn núp như quái vật. Trong phủ mỗi ngày náo loạn.



Ngày đó, trời còn chưa sáng, Hương Hương mở mắt ra, thấy Mộ Dung Lệ đã rời giường, đang mặc quần áo. Nàng vội vàng ngồi dậy: “Vương gia?”



Mộ Dung Lệ nói: “Ta phải tới Liêu Tây, nàng cứ ngủ đi.”



Hương Hương lại rời giường giúp hắn mặc quần áo, nói: “Đang yên lành đi Liêu Tây làm cái gì?”



Mộ Dung Lệ giáo huấn: “Không được phép tìm hiểu quân vụ!”



Hương Hương nổi giận, cũng lười nói nhiều với hắn, chờ mặc quần áo cho hắn chỉnh tề, liền thu thập hành tranh cho hắn. Mộ Dung Lệ thấy nàng thật sự không định nói nữa, lại giận: “Nàng cũng không hỏi một chút xem lão tử đi bao lâu à!”



Hương Hương tức giận: “Thiếp thân không dám thăm dò quân vụ!”



Mộ Dung Lệ hừ một tiếng: “Nếu như không co chuyện gì, chừng hai tháng sau ta sẽ trở lại.”



Hương Hương vốn đang giận dỗi, được nghe lời này, không khỏi nói: “Lại phải đánh trận sao?”



Mộ Dung Lệ đã nghĩ, quân vụ cái chó gì, cũng không phải chuyện quan trọng, nói: “Một nhánh quân khởi nghĩa, ta qua xem một chút. Có thể chiêu an thì chiêu an, nếu là không thể chiêu an, phòng chừng vẫn phải trấn áp.”



Hương Hương thở dài, không muốn cãi nahu với hắn vào lúc này, yên lặng gói ghém quần áo, thuốc trị thương cho hắn.



Mộ Dung Lệ ôm lấy nàng, ấn ấn vào trong lồng ngực, khẽ nói: “Trong thời gian này nàng đừng có mang thai lão tam đấy!”



Hương Hương vừa bực mình vừa buồn cười, cái này có tùy vào ta sao? Mộ Dung Lệ còn nói: “Thế nào cũng phải có một đứa chọn lúc lão tử ở nhà mà sinh chứ!” Cái cảm giác muốn làm cha này là thế nào đây?



Hương Hương bật cười: “Nếu thật sự có bầu, Vương gia không muốn sao?



Mộ Dung Lệ sờ sờ bụng dưới bằng phẳng của nàng, ngược lại nâng cằm nàng lên, hôn sâu. Sau đó nói: “Vẫn để nuôi đi, đám nhãi con không hiểu chuyện, lão tử cũng không thể so đo với bọn chúng được.”



Hương Hương tựa trong ngực hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, lần đầu tiên vừa nghĩ đến hắn lại phải rời khỏi nàng, trong lòng dâng lên một chút lưu luyến.



Nàng không biết, rốt cuộc mình có nhớ nhung người này không, hay chỉ luyến tiếc hắn đối xử tốt với mình suốt mấy ngày nay. Tình cảm của con người, phức tạp đến không phân biệt nổi thành phần. Hắn là cha của các con nàng, là nam nhân nàng chung giường chung gối suốt mấy năm, là phu quân của nàng.



Giữa hai người, cũng không có loại tình cảm trăm luyến ngàn mộ, lòng như đứt khúc. Thậm chí lần đầu tiên gặp mặt cũng hoàn toàn không có cái gì gọi là vừa gặp đã thương. Thế nhưng ngày cả hai cái cây sống chung một chỗ lâu dài, đều sẽ giao hòa phấn hoa của nhau. Hương hồ là hai con người?



“Vương gia xuất môn ở bên ngoài, mọi sự hãy cẩn thận.” Nàng khẽ nói, nếu như thật sự muốn biết được trong đó có bao hàm thứ gì hay không, có thể là sự ỷ lại đối với nam nhân mạnh mẽ, sự cảm kích đối với người đã chiếu cố cả nhà mình, sự lo lắng đối với phụ thân của bọn nhỏ.



Còn gì nữa không? Cong có người ngày đêm ngủ ở bên cạnh mình, đột nhiên chia xa, cảm giác khó chịu và cô quạnh ấy?



Mộ Dung Lệ nói: “Lão tử biết, nếu mệt thì giao trẻ con cho nhũ mẫu chăm sóc. Không cần tự làm mọi chuyện. Nhưng nàng ở nhà thì phải tuân thủ nữ tắc, nếu lại để lão tử biết nàng quyến rũ những tên tiểu bạch kiểm khác, lão tử không tha cho nàng!”



“Chàng!!” Hương Hương tức giận đến giậm chân!



Bên ngoài có thị vệ khẽ nói: “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”



“Biết rồi.” Mộ Dung Lệ đáp một tiếng, bỗng nhiên ôm lấy Hương Hương ép chặt vào lồng ngực, tay vừa buông ra, người đã ra khỏi cửa. Hương Hương giao hành lý của hắn cho thị vệ. Bóng dáng cao lớn vĩ đại của Mộ Dung Lệ dần dần đi xa trong bóng đêm.



Hương Hương không ra cửa lớn vương phủ đưa tiễn, nhưng lại đứng yên thật lâu trước cửa phòng ngủ.



Hắn…Hắn lại đi rồi. Khi người nhà đều ở bên thì không cảm thấy gì, đến khi đột nhiên có một người phải rời đi, chiếc giường bên trong nơi hắn từng ngủ, ngay cả hơi ấm còn sót lại dần lạnh lẽo, đều là phiền muộn.



Mộ Dung Lệ đến Liêu Tây, liền gửi tới phong thư đầu tiên. Lúc không có quân tình khẩn cấp, bình thường một tháng trong quân gửi về Tấn Dương hai phong quân hàm. Có lúc một phong.



Hương Hương nhận được thư, nàng mở ra, lần này có lẽ bận rộn hơn, bên trên chỉ viết hai cai—lão tử đến nơi rồi. Rảnh rỗi làm cho lão tử chút cá khô.



Nghĩ dáng vẻ người kia nói chuyên, Hương Hương không khỏi công khóe miệng.



Mộ Dung Lệ lần này thật sự bận rộn, tin tức quan chức Liêu Tây báo cho Mộ Dung Bác, xưng là quân khởi nghĩa của hơn một vạn nông dân. Thế nhưng đến nơi này mới biết, bởi vì quan thứ sử khấu trừ lương thực cứu tế của triều đình, Liêu Tây chết đói không ít người. Bách tính thực sự không vượt qua nổi, liền chiếm đoạt kho lương của quan lại, còn giết không it phú hộ.



Cuối cùng tình thế ngày càng ác liệt, bọn họ tính toán bị triều đinh bắt được cũng là cái chết, không băng liều cho cá chết lưới rách, nói không chừng còn có một con đường sống.



Mộ Dung Lệ nhận được tin tức một nhóm nhỏ dân chúng khởi nghĩa, liền lấy mục tiêu an ủi động viên làm chủ yếu.



Cho tới khi đến nơi này, trước tiên phái người giao thiệp với thủ lĩnh nghĩa quân, nổ lực hòa đàm. Nhưng mà quân khởi nghĩa một bên giao thiệp cùng sứ giả của hắn, một bên phẫn thành lưu dân tập kịch lương thảo phía sau đại doanh.



Mộ Dung Lệ làm sao không biết những thủ đoạn này được, nhưng thấy là lưu dân, bắt được cũng lại thả ra. Như vậy ba bốn lần, vẫn không trực tiếp xung đột, liền tổn hại một hai ngàn binh sĩ.



Quân khởi nghĩa vốn co chút sợ hãi uy danh của hắn, bây giờ cảm thấy tên Vương gia này cũng chỉ đến như thế thôi. Đêm đó, quân khởi nghĩa đột nhiên nhân màn đêm tập kích, Mộ Dung lệ lúc này mới giận dữ, song phương buông tay đại sát. Dù sao chỉ là một đám dân đói, làm sao là đối thử của quân chính quy được, một trận chiến kết thúc, chiến tổn so với lần đầu tiên đâu chỉ gấp mười lần.



Hơn ba vạn quân khởi nghĩa mất mạng tại chỗ. Mối thù này, có thể coi là đã kết sâu. Thủ lĩnh nghĩa quân lại kích động dân chúng, xưng rằng Yến quân cướp đốt giết hiếp, không có điều ác nào không làm. Lại do trước đây thanh danh của quan thứ sử quá kém, dân chúng liền tin nghĩa quân dễ như ăn cháo.



Khắp cả vùng Liêu Tây, đàn bà, trẻ con đều tham dự tác chiến.



Mộ Dung Lệ vốn là không muốn động đao binh với bách tính của mình trên quốc thổ đại Yến, cũng không muốn đả thương người già, trẻ nhỏ. Thế nhưng khi người già, trẻ nhỏ ngụy tranh thành kẻ yếu đâm chết hai tên quân y của hắn, thậm chí ngay cả Trịnh Nghiễm Thành đều bị một đao chọc ra ruột, hắn liền đồ sát thành Dương Ngạc Liêu Tây suốt một ngày.



Tin tức truyền quay lại, cả Tấn Dương khiếp sợ.



Thủ lĩnh quân khởi nghĩa tên là Tạ Hoài Chi, trước đây là một thư sinh văn nhân. Hắn tự cho là mình tài trí hơn người, nhưng hàng năm đều thi rớt. Liền nhận định quan chức triều đình ngu ngốc, không nhìn được nhân tại.



Lần này dựa vào việc quan lại khấu trừ lương thực cứu tế, hắn kịch động một nhóm dân chúng kết thành nghĩa quân, muốn Liêu Tây trở thành khu tự trị độc lập.



Nhưng mà thông qua lần tác chiến này, hắn mới biết Yến quan không phải là loại binh lính yếu nhược. Có mấy lần thành công nhỏ nhoi trước, hắn quả thực đã tự so với Gia Cát Lượng, cảm giác mình không chỉ tài trí hơn người, lại cả dụng binh như thần.



Giờ Mộ Dung Lệ dùng nửa canh giờ đã đánh hạ trại của hắn, dùng ba ngàn người giết sạch 3 vạn loạn dân máu tươi tại chỗ.



Lúc này hắn đã hiểu có phần thắng hay không, nhưng đây là sai lầm của bản thân hắn sao? Đây đương nhiên chỉ là bởi vì đám phế vật kia vô dung, đao không đủ nhanh mà thôi.



Mộ Dung Lệ phá tan cửa thành Liêu tây, hắn trốn về phía Diệp Nguyên, sau khi nghe nói Mộ Dung Lệ đồ thành, ngay lập tức xin hàng triều đinh.



Mộ Dung Lệ không đuổi theo hắn, vốn không coi ra gì, nếu như không có hắn, loạn dân nơi này hoàn toàn có thể chiêu an. Hắn phá thành rồi đồ thành, chấn động toàn bộ Liêu tây, sau đó bắt đầu phát lương, những kẻ đồng ý quy thuận triều đinh, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Có kẻ nào không muốn, cầm lấy vũ khí, lại đây một mình đấu cùng bọn lão tử.



Ngay khi Liêu Tây đã được bình định, Tạ Hoài Phi trốn đến Tấn Dương thành, hướng về Mộ Dung Bác tìm kiếm che chở. Cũng đem chuyện Mộ Dung Lệ ở Liêu tây “Làm ác” thêm mắm thêm muối, nói toàn bộ ngay trước mặt cả triều văn võ,..



Sau khi Mộ Dung Lệ phá tan quận Liêu Tây, giết chết gần một vạn nghĩa quân phản kháng. Thảm trạng đó tự nhiên không cần nhiều lời. Hắn lại dẫn theo mấy tên lưu dân giởi ăn nói, người người khóc ròng ròng.



Triều thần oán giận, lại thêm oán cũ tích tụ từ mấy năm nay với Mộ Dung Lệ, từ lâu đã bất mãn, nhất thời dồn dập dâng tấu, thỉnh cầu bãi miễn Mộ Dung Lệ, triệu hồi đế đô chịu tội!



Có câu nói rằng tường đổ do người đẩy, những trâu bò rắn rết bị hắn ức hiếp mấy năm này, không biết từ nơi nào toàn bộ đều xông ra. Tham tấu trước mặt Mộ Dung Bác chồng chất như núi.



Mộ Dung Bác hơi hơi do dự, hết thảy đại thần đều quỳ xuống chờ lênh—người như Mộ Dung Lệ, nếu như ngươi đắc tội hắn, tốt nhất phải giết chết hắn. Nếu như không cẩn thận không giết chết nổi, thật ngại quá, hắn quay đầu lại chắc chắn sẽ giết chết ngươi.



Mộ Dung Lệ vừa mới yên ổn Liêu Tây, đem lương thực cứu tế thiên tai phân phát toàn bộ xuống, ngự chỉ của triều đình đã đến tay hắn. Hắn bị giải trừ quân chức ngay tại chỗ, tức khắc trở về Tấn Dương.

--------------------------

Chương 82: Uống thuốc độc

Có câu nói là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Ngự chỉ của Mộ Dung Bác giống như mọc ra cánh, rất nhanh truyền khắp triều chính. Cách xa ở Bình Độ quan đám người Hàn Tục dĩ nhiên cũng nhanh chóng nhận được tin tức. Triều đình dường như thay trời đổi đất trong nháy mắt, các loại sự vụ điều quân trước đây của Mộ Dung lệ cũng bị moi ra.



Ăn cơm Bá Vương, dẫm đạp lên ruộng của dân, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, trước đây mỗi tên tướng quân, cũng là binh sĩ dưới quyền của hắn hung hăng nhất. Bây giờ nhắc đến, thực sự là hạ bút thành văn, cũng không cần bịa chuyện hãm hại hắn.



Đương nhiên, những chuyện này cũng đều là chút chuyện vặt vánh, chuyện chân chính lớn đến mức có thể lay động cái cây to này, vẫn phải bịa đặt thêm một chút.



Người phía dưới đều đang nhìn sắc mặt của Mộ Dung Bác, tuy nói là huynh đệ ruột thịt, thế nhưng thân ở Thiên gia, ở đâu còn huynh đệ. Nhất phẩm Tịnh Kiên Vương dễ làm như vậy sao? Gặp vua không bái, đeo kiếm vào điện, huống hồ lại tay nắm trọng binh.



Mọi người còn chưa xuất ra đòn sát thủ, vị Vương gia này tuy rằng hung hăng, thế nhưng chiến công hiển hách của hắn cũng không phải là giả.



Bắt trộm vẫn còn phải tìm tang vật, huống hồ là bắt hắn?



Thế nhưng cũng không phải là không có cách. Từ trước có một người, hắn nuôi một con chó, người trong thôn đều nói chó này sẽ cắn người, hắn không tin. Các thôn dân liền mỗi ngày đánh chó, mỗi ngày đánh chó, rốt cục có một ngày, con chó này há mồm cắn người. Thôn dân cả thôn liền có thể chỉ vào người bị cắn nói—xem đi, con có của ngươi sẽ cắn người mà.



Lúc này sẽ đánh chết con chó đó, có bằng có chứng, người không có lời nào để nói.



Mộ Dung Lệ tuy rằng có chiến công, thế nhưng bộ hạ của hắn đều ở trong quân, chỗ dựa duy nhất của hắn trong triều, chính là Yến vương Mộ Dung Bác. Xưa nay văn thần cùng võ quan vốn không hợp nhau, huống hồ bây giờ toàn bộ quân quyền đều nằm trong tay hắn và Chu Ức. Chức vụ thái úy của Chu ức dần dần chỉ còn trên danh nghĩa, hắn không xuống đài, ai muốn nhét người vào trong quân để nhìn sắc mặt hắn làm việc chứ.



Mà vj Vương gia này, lại là kẻ quen thói mắt cao hơn đầu. Hắn vốn sinh ra đã yêu thích người có bản lĩnh, tướng lĩnh tuổi trẻ trong quân đa phần là xuất thân bình dân. Nếu muốn làm việc dưới tay hắn, vậy thì phải thật sự có chút cân lượng. Bình thường tặng trân châu mỹ ngọc, kim ngân châu báu, dùng cái rắm gì được?



Chỉ có hắn ngã đài, các bộ hạ dưới trướng hắn mới có thể thay máu một lần nữa. Vì thế nhất định phải tiếp tục làm, mọi người đều có thịt ăn!



Hiện tại, gậy thứ nhất gõ xong rồi. Gõ tương đối nhẹ, mọi người đều đang chờ phản ứng của con cọp và chủ nhân con cọp. Thế nhưng chư tướng lĩnh trong quân hẳn đã nhận được tin tức, một gậy này, gõ không chỉ một mình Mộ Dung Lệ.



Sau khi Mộ Dung Lệ nhận được ngự chỉ, tất cả tướng quân dưới quyền, phó tướng đều đến rồi. Tòng quân Lục Kính Hi đỡ Trịnh Nghiễm Thành tới, mọi người đều giống như sắp gặp đại địch. Mộ Dung Lệ phất tay, câu nói đầu tiên với Lục Kính Hi là: “Lấy giấy bút, viết phong thư cho Vương phi báo bình an.”



Lục Kính Hi đáp một tiếng, vẫn cứ do dự: “Vương gia dự định ứng đối ra sao?”



Mộ Dung Lệ cười gằn: “Ứng đối? Bản vương là thần dân Đại Yến, đương nhiên là phụng chỉ làm việc.”



Chư tương trong quân đều cuống lên: “Vương gia! Vương gia trong sạch, tự nhiên không sợ lời đồn đãi. Nhưng trong triều kẻ gian rất nhiều, chỉ sợ lúc này Vương gia hồi triều, ngược lại làm thỏa mãn ý định của bọn họ!”



Mộ Dung Lệ nói: “Các ngươi có cao kiến gì?”



Trịnh Nghiễm Thành mang theo thương thế đứng lên, nói: “Vương gia, tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận. Tiểu nhân nguyện trở về Tấn Dương, đi đầu gặp mặt bệ hạ. Chờ bệ hạ nhìn thất vết thương của thiểu nhân, hiểu rõ quân tình Liêu tây chắc chắn sẽ hiểu lời nói phiến diện của tên tiểu nhân Tạ Hoài Chi không thể tin tưởng. Sau đó Vương gia lại trở về đế đô, cũng có thể phòng ngừa lời đồn đãi.”



Mộ Dung Lệ nói: “Ngươi bị thương không nhẹ, không thích hợp đi xa, lưu lại tĩnh dưỡng.” Dứt lời, không nghe mọi người khuyên can, khởi hành trở về Tấn Dương.



Mộ Dung Lệ còn chưa tới, quân hàm các nói phát về Tấn Dương thành liền chồng chất như núi. Bởi vì ý chỉ là truyền Mộ Dung Lệ trở về Tấn Dương đối chất với Tạ Hoài Chi, vì thế quân hàm viết đen vẫn xem như ôn hòa. Phần lớn đều là khuyên nhủ Mộ Dung Bác không thể chỉ nghe lời nói một bên, cũng có người nhắc lại chiến công của Mộ Dung Lệ, vì đó giải vây.



Võ tướng dù sao cũng thẳng thắn, không cong cong vòng vòng giống như quan văn. Mà điều này cũng chính là hiệu quả chư tướng trong triều cần, hầu như các tướng lĩnh toàn bộ nhánh quân đều xin tha cho hắn, thế lực to lớn như vậy, Yến vương làm sao có thể không kiêng kỵ?



Lúc Hương Hương biết tin tức đã là mấy ngày sau. Quản Giác sợ nàng lo lắng, có ý định che giấu. Thế nhưng chuyện như vậy, bất luận làm sao cũng không thể kín kẽ không một lỗ hổng. Hương Hương vẫn nghe bọn hạ nhân trong phủ nhắc đến.



Sau đó nàng viết thư cho Quách Dương, Quách Dương vốn đi theo Mộ Dung Lệ tới Liêu Tây, việc này hắn đương nhiên rõ ràng. Sợ tỷ tỷ nghĩ ngợi lung tung, đành nói thật toàn bộ.



Hương Hương biết Mộ Dung Lệ đã trở về Tấn Dương, liền ngóng trông hắn về phủ. Nhưng mà vẫn không có tin tức.



Sau khi Mộ Dung Lệ trở lại Tấn Dương thành thì không còn tin tức gì cả. Chỉ có quân doanh Liêu Tây đưa tới một phong thư, nói là tất cả bình an, không để cho nàng lo lắng. Nhưng là bút tích tòng quân, không phải Mộ Dung Lệ tự tay viết.



Hương Hương đợi mấy ngày, các đại thần trong triều vừa thấy Mộ Dung Lệ giống bị giam lỏng, thầm nghĩ lần ddanhsc hó thứ nhất đã có hiệu quả, liền bắt đầu làn song thứ hai.



Lần này, bọn họ thu thập các loại hành vi ác liệt của tướng quân dưới trướng Mộ Dung Lệ đã phát huy được tác dụng. Thậm chí có người còn hỏi thăm về Quách gia huyện Lệnh Chi, xưng rằng Lệ Vương phi hiện tại của Mộ Dung Chính là bằng chứng cướp đoạt dân nữ trắng trợn. Lúc trước cưới vợ bé, thậm chí trực tiếp lấy vàng bạc tiểu phỉ để làm sinh lễ.



Mà những thứ vàng bạc này, nguyên bản nên cho vào quốc khố.



Ngôn ngữ la một thứ rất kỳ diệu, khi ca ngợi một người, người này có thể là độc nhất vô nhị, anh hùng cái thế chưa từng có. Nhưng nếu hạ nhục một người, người này cũng có thể là tên tham ô, dơ bẩn hèn mòn.



Nhóm công thần tất nhiên cực giỏi môn đạo này, mà tính tình táo bạo Mộ Dung Lệ, để hắn nhất nhất giải thích cho mọi người nghe, còn không bằng cho hắn một đao. Vì thế hắn chắc chắn sẽ coi thường biện giải, đến lúc ấy, tội danh chắc chắn ghi tạc.



Người mưu tính trong chỗ tối đã xếp đặt cực kì vừa vặn, thậm chí ngay cả dân chúng Liêu Tây cũng kéo vào người tới đây, âm thầm chuẩn bị cho cuộc đối chất.



Tất cả chu toàn, chỉ thiếu gió đông.



Hương Hương không biết tình huống, bầu không khí trong vương phủ ngày càng căng thẳng. Thậm chí có người tìm hàng xóm của nàng ở huyện Lệnh Chi, hỏi dò chuyện năm đó nàng bị trắng trợn cướp đoạt, bức bánh làm thiếp.



Hương Hương gọi Triệu Vũ tới, hỏi: “Vương gia vẫn không có tin tức gì sao?”



Triệu Vũ sợ nàng lo lắng, vội hỏi: “Vương phi nương nương xin yên tâm, thái thượng hoàng và thái hậu đều khỏe mạnh, sao lại khoan dung cho tiểu nhân quấy phá. Vương gia sẽ không sao đâu.”



Hương Hương nói: “Cho dù Vương gia không việc gì, chỉ sợ đối với danh tiếng vẫn có ảnh hưởng.”



Triệu Vũ không nói lời nào, trước mắt Mộ Dung Bác vẫn chưa lên tiếng, cũng không ai biết ý tứ Yến vương đến cùng là thế nào. Thế nhưng chuyện gà nhà đá nhau, Mộ Dung thị còn thiếu sao? Nói không chừng…



Hương Hương nói: “Triệu Vũ, ngươi đưa Huyên Huyên và tiểu Kiệt đến chỗ Nhiễm tiên sinh đi.”



Triệu Vũ choáng váng: “Vương phi nương nương! Chuyện này…Trước mắt còn chưa tới mức độ này chứ?”



Hương Hương nói: “Cứ đưa tới trước đi.”



Triệu Vũ cũng không dám trái lời nàng, đành đáp: “Vâng. Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay, Vương phi người cũng thu dọn hành tranh đi ạ, chờ tiểu nhân thông báo cho người gác cửa thành xong sẽ tới đón Vương phi cùng quận chúa, tiểu vương gia.”



Hương Hương nói: “Không, ta không đi.”



Triệu Vũ không hiểu, lúc này đưa tiểu quận chúa và tiểu vương gia đi, lẽ nào không phải là vì ngài sợ hãi sao? Tại sao bản thân ngài lại không đi chứ? Hắn do dự nói: “Nhưng hai vị tiểu chủ nhân còn tuổi nhỏ, dọc đường chỉ có nhũ mẫu chăm sóc…”



Hương Hương nói: “Đi thôi.”



Triệu Vũ đáp một tiếng, cũng cảm thấy có gì đó kỳ quái, vừa an bài mọi chuyên, vừa phái người báo với Quản Giác. Quản Giác cũng cảm thấy chuyện đem hai vị tiểu chủ nhân đến chỗ Nhiễm Vân Chu không phải việc xấu. Thừa dịp lúc này còn có thể đi, mau mau đi trước. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cũng có thể tính toán được. Nếu không có chuyện gì thì lại đón trở về là xong.



So sánh với nơi này, chỗ củ Nhiễm Vân Chu quả thực là nơi an toàn nhất. Trường ngựa nắm trong tay ông ta là một trong những nơi cung cấp ngựa chiến chủ yếu của Đại Yến. Đại Yến sẽ không động đến ông ta ngay lập tức. Mà chuyện làm ăn của Nhiễm Vân Chu trải dài từ nam ra bắc, luôn ngầm qua lại đôi chút với các quốc gia khác. Muốn giấu người lại càng dễ dàng.



Khi Quản Giác tới, Hương Hương đang thu dọn đồ đạc cho nhi tử và nữ nhi. Ông ta đứng phía ngoài phong, khom người, cung kính nói: “Nương nương, Vương gia mấy ngày không có tin tức gi, chỉ sợ là không thể truyền tin tức được. Thời điểm như thế này Vương gia bặt vô âm tín, chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất là Yến vương có chuyện quan trọng khác giao phó, thứ hai là bị giam lỏng. Thế nhưng lấy uy vọng của Vương gia, bất luận làm sao cũng sẽ không bị hãm hại. Vì thế nương nương không cần nóng ruột.”



Hương Hương nói chuyện với ông ta, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dù sao người bên ngoài tất cả đều chỉ treo một câu nói “Vương gia cát nhân thiên tướng”, thức sụ không an ủi được trái tim thấp thỏm bất an của nàng. Nàng nói: “Quản Giác, việc này không quan hệ tới Yến vương, thật sụ có người muốn hại Vương gia.”



Quản Giác gật đầu, ông cũng là một người thông minh, làm sao có thể không biết chứ?



Nếu như không ai muốn hãm hại Mộ Dung Lệ, tên Tạ Hoài Chi kia chỉ là một thư sinh không quyền không thế làm sao có thể trực tiếp cáo trạng đến chỗ Mộ Dung Bác chứ?



Kỳ thực triều thần muốn thế nào không quan trọng, quan trọng chính là Mộ Dung Bác muốn gì. Mà thái thượng hoàng và thái hậu vẫn không lên tiếng, bọn họ rốt cuộc là chống đỡ, hay căn bản không hề biết chuyện?



Hương Hương nói: “Quản tiên sinh, ta tuy có lo lắng, nhưng chuyện này cũng không quan trọng lắm. Từ xưa đánh hổ đều là đi đầu thăm dò, ta chỉ sợ, chuyện lớn thực sự còn chờ ở phía sau. Mấy vị tướng quân không rõ tình huống, nếu như mấy ngày nữa Vương gia còn không có tin tức gì, chỉ sợ bọn họ…Sẽ dẫn Binh trở về thành.”



Quản Giác cũng rùng mình, đến lúc ấy, Mộ Dung Lệ mới xem như chân chính tạo phản. Không phản thì cũng mắc tội mưu phản.



Nếu như Mộ Dung Bác vốn không có ý trị tội hắn, hắn sẽ càng không trơ mắt nhìn đám thuộc hạ mang trên lưng tội danh mưu nghịch phản quốc, để rồi bị cách chức thậm chí lưu vong. Hắn chỉ còn đương vác lên cái tội danh này, xin nhỉ, thậm chí bị hoạch tội.



Quản Giác thở dài, bây giờ trong phủ vẫn còn không rõ tình huống, huống hồ là các tướng quân ở biên cương? Bọn họ nóng ruột chỉ sợ cũng không thua gì mọi người trong vương phủ.



Hương Hương giúp đôi nhi nữ gói ghém xong hành tranh, Quản Giác ôm tiểu Kiệt ra, Hương Hương ôm tiểu Huyên Huyên, đồng loạt nhét chúng vào xe ngựa. Hai hài tử còn ngủ, tiểu Huyên Huyên mở mắt ra, còn hỏi: “Nương, cha trở về rồi sao?”



Hương Hương mỉm cười: “Còn chưa đâu, bé ngoan mau ngủ đi, đợi cha trở về nương gọi con dậy.”



Tiểu Huyên Huyên dạ một tiếng, nhắm mắt ngủ.



Hai nhũ mẫu cũng theo lên xe, người hầu cũng dẫn theo vài kẻ trung tâm. Hương Hương đứng trước cửa phủ, nhìn xe ngựa rẽ vào ngõ nhỏ rời đi. Phía sau Quản Giác hỏi: “Nương nương không cùng rời đi sao? Nếu nương nương không yên lòng hai vị tiểu chủ nhân, vậy thì cùng đi luôn. Chờ Vương gia trở về, đón cả nương nương cũng không muộn.”



Hương Hương lắc đầu, sau đó nói: “Quản tiên sinh, kỳ thực ta có một biện pháp, có thể tạm thời khiến chuyện này lắng lại.”



Ngày thứ hai, có một chuyện khiến cả Đại Yến quốc chấn kinh.



Lúc đo Mộ Dung Bác đang phê sổ con, cung nhân vội vã chạy đến bẩm, lăn hai vòng trên mặt đất mới run rấy lắp bắp nói hết chuyện. Bút son trong tay Mộ Dung Bác run lên, mực chảy ra loang lổ nửa bản tấu.



“Ngươi nói cái gì?!” Một người vốn luôn ôn hòa thận trọng, gần như nhào lên tóm lấy cổ áo cung nhân, gào thét!



Cùng ngày, toàn bộ Đại Yến đều lan truyền—Yến Vương bắt Tốn Vương giải trừ quân chức, đồng thời khiến Tốn Vương phi uống thuốc độc tự sát.

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK