Editor: Solitude
======
Sở cảnh sát Tây Thành, phòng giải phẫu pháp y.
“Người chết giới tính nam, tuổi từ ba mươi hai đến ba mươi sáu, cao một mét bảy sáu. Toàn bộ xương sọ, xương cổ, xương sườn, thắt lưng, xương ống chân đều bị gãy nát, cánh tay bị vũ khí sắc bén cắt đứt, lòng bàn tay phải tách rời do va chạm, trên người nhiều vết bầm nơi mô mềm, nguyên nhân tử vong trí mạng là chết ngạt cơ học do va chạm tạo thành lồng ngực xuất huyết và xương sườn đâm thủng lá phổi.”
* Ngạt vật lý hay ngạt cơ học xảy ra khi một lực hoặc vật giữ hơi thở lại.
Lâm Tây Tẫn nói ngắn gọn trong khi kiểm tra thi thể.
Diêm Thập Nhị khoanh tay đứng cạnh cửa, hàng mày nhíu chặt.
Chờ Lâm Tây Tẫn kiểm tra xong, hai người lại cùng nhau đi ra sau chân tường hút thuốc.
Thấy sắc mặt Diêm Thập Nhị không tốt, Lâm Tây Tẫn cũng có chút bất đắc dĩ: “Tôi nghĩ tốt hơn hết là cậu nên chú ý những người còn lại của Lương gia chặt chẽ hơn, tôi cảm thấy đây rất giống như một cuộc báo thù nhằm vào Lương gia, hơn nữa mục tiêu của hung thủ hiển nhiên không ngừng với hai người kia…”
Điểm này, tự nhiên Diêm Thập Nhị cũng nghĩ đến.
Tuy rằng Lâm Tây Tẫn là pháp y, cũng không tham gia vào điều tra vụ án nhưng giác quan thứ sáu của hắn siêu mạnh, luôn luôn nhạy bén: “Hơn nữa thù này sợ là không đơn giản như vậy, thủ đoạn giết người quá tàn nhẫn.”
So với tử trạng trước đó của Lương Bân, Lương Kiệt thật sự chết quá thảm.
“Tôi biết mà, đã để bọn họ đi điều tra rồi.” Diêm Thập Nhị không có tâm trạng hút thuốc, ấn tắt tàn thuốc, trực tiếp rời đi.
Lâm Tây Tẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt thâm thúy, mặt mày hắt sáng, nhìn bóng dáng anh đi xa, không khỏi lắc đầu.
Hứa Cục đi từ chỗ ngoặt tới, Lâm Tây Tẫn đã sớm phát hiện, đến cả biểu cảm cũng không đổi, chỉ trêu chọc bảo: “Cục trưởng, ông ở đây nghe lén, không tốt lắm nhỉ?”
Hứa Cục chậc một tiếng: “Cậu giúp tôi nhìn nó chút, tôi sợ thằng bé không tra ra vụ án lại đẩy mạng nhỏ của mình vào.”
“Thực ra ngày không cho cậu ta tham dự điều tra cũng không tốt, nghe tôi nói không bằng để cậu ta tự tay bắt những người đó, có lẽ là có thể tiêu tan.”
Hứa Cục lắc đầu, bực bội chà xát tay: “Thôi bỏ đi, tôi sợ nó đồng quy vu tận với đám người đó mất.”
Thấy Hứa Cục như vậy, Lâm Tây Tẫn đưa điếu thuốc qua.
Hứa Cục lại xua tay cự tuyệt: “Không được, cai.”
Ông là kẻ nghiện thuốc, bị mùi thuốc lá làm khó chịu nên không muốn ở chỗ này đợi, cũng nhanh chóng rời đi.
Lâm Tây Tẫn cười một tiếng, cũng đi theo.
–
Về đến nhà, Đường Kiến Lộc lập tức lôi tin tức đưa cho Thời Dã xem, Thời Dã chỉ nhìn thoáng qua thì nhận không ra, mắng một tiếng.
“Cậu nghĩ đây là một vụ tai nạn đơn thuần sao?” Gương mặt Đường Kiến Lộc đỏ bừng, là do tức giận, cô rút điện thoại bấm một dãy số gọi đi, bên kia đổ chuông hai tiếng đã bị cúp.
Đường Kiến Lộc còn muốn gọi lần nữa, nhưng Thời Dã giữ lại: “Đừng gọi, vô dụng.”
“Vậy cậu nói xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Tra.”
Đường Kiến Lộc nhận mệnh lấy máy tính, chuẩn bị hack theo dõi thành phố, nhưng đột nhiên trong đầu lóe lên cái gì, trong lúc nhất thời cô kinh hoảng không thôi, nắm chặt cổ tay Thời Dã.
“Suýt, Lộc gia, đau đấy.” Thời Dã rụt tay về, hỏi, “Cậu lại làm sao?”
“Cậu nói, việc này có phải có điểm không đúng không, tớ hoài nghi…”
Nói nửa chừng thì điện thoại vang lên, là dãy số chưa lưu, Thời Dã liếc nhìn, bắt máy.
“Không thấy Lương Như, Dã Tử, giúp tôi tra.” Giọng nói đối phương trầm thấp, mang theo chút nóng nảy cố tình bị đè nén, “Cảm xúc hiện tại của cô ta không tốt, lập tức giúp tôi tìm cô ta.”
“Biết rồi.”
Không dám chậm trễ, Thời Dã lập tức xâm nhập hệ thống giám sát toàn thành phố xem xét.
Mà Diêm Thập Nhị bên này cũng nhận được báo án.
“Cảnh sát Diêm, Lương Như mất tích.”
Cuộc gọi trực tiếp đến di động của Diêm Thập Nhị, người báo án là Đường Đình Châu.
Nhân thủ của Diêm Thập Nhị đều được phái ra, anh điều thêm hai người từ đội hai đến hỗ trợ, bắt đầu bài tra từ camera theo dõi của bệnh viện, lại phát hiện không hề tìm ra một chút tung tích, như thể sự biến mất của Lương Như là bốc hơi khỏi nhân gian, một chút manh mối cũng không có.
* Bài tra: tiến thành thẩm tra từng cái trong phạm vi nhất định.
Nhưng Diêm Thập Nhị biết, đây không bình thường, cũng không nhiều.
Anh copy toàn bộ camera bệnh viện về, ba người xem suốt bốn tiếng, rốt cuộc Diêm Thập Nhị đã tìm được sơ hở.
Có người đem Lương Như đã ngụy trang ra khỏi bệnh viện, thời gian là chín giờ rưỡi sáng, thời gian đó, Đường Đình Châu đến công ty vì có việc.
Cả y tá và bác sĩ đều không chú ý hết thảy, chờ đến khi phát hiện không thấy Lương Như đã là mười giờ rưỡi.
Theo quỹ đạo hành động của người đã đưa Lương Như đi, Diêm Thập Nhị tra được một chiếc minibus màu trắng.
Nhưng sau khi xe rời khỏi bệnh viện, nó dường như biến mất.
Tốc độ điều tra của Thời Dã rất nhanh, hơn bốn giờ đã tra ra manh mối, gọi điện không được cậu liền trực tiếp gọi taxi đến bệnh viện.
Thời Dã có chút mù đường, vòng hai vòng suýt nữa quay mình xỉu, tầm mắt cậu rơi vào một người quen thuộc, Thời Dã qua mà không cần nghĩ: “Ê, nhóc con.”
Cậu vỗ nhẹ lên vai Tư Ngang, nhưng Tư Ngang phảng phất hoảng sợ, cả người cứng đờ, đứng đó không nhúc nhích.
Thời Dã chau mày, đi đến trước mặt nó, khó hiểu dò hỏi: “Em làm sao vậy, làm chuyện gì trái lương tâm à?”
Đến trước mặt cậu mới thấy rõ tình hình, cánh tay nhóc con đầy vết bầm tím, cậu chỉ dùng cùi chỏ ấn mạnh chút, bông cồn ở đó đã nhiễm màu máu.
“Tình trạng của em là thế nào?” Sắc mặt Thời Dã thay đổi, nghiêm trọng vài phần, “Người lớn nhà em đâu?”
“Anh đừng quan tâm.” Mặt nó lạnh lùng, lại biến về thành thằng nhóc cứng đầu nhe nanh bảo vệ chính mình khi mới gặp.
Thời Dã đến bên cửa sổ xét nghiệm máu lấy rượu sát trùng, không cho giải thích đặt lên cánh tay nó, giúp nó cố định, khó chịu nói: “Nhóc con, nếu em không nói anh sẽ gọi cho chú cảnh sát.”
“Đừng.” Tư Ngang quay đầu, rõ ràng rất đau nhưng nó chịu đựng, cái trán lấm ta lấm tấm mồ hôi, “Đừng gọi cho ảnh.”
“Vậy em nói cho anh chứ.”
Tư Ngang cắn môi, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ đang kìm nén cái gì, nhưng nó không nói thì sẽ chẳng ai hiểu, tất cả vết thương đều nuốt vào bụng.
Nó không dám nhìn Thời Dã, ánh mắt đối phương quá thuần khiết, như là có thể nhìn thấu nhân tâm.
Nó cũng không muốn nói dối, dù sao cũng là đang giúp anh của mình.
Đứa nhỏ này tuy bướng bỉnh, nhưng là người biết biết ơn.
“Em không sao, em phải về nhà.” Tư Ngang cứng cổ, nhỏ giọng nói.
Thời Dã lại không để nó đi: “Em lại đánh nhau với ai?”
“Không có.” Tư Ngang nhanh chóng đáp, khi nó ngước mắt nhìn thấy người cụp mắt đi trên thang cuốn tới, lập tức cả kinh mở to mắt, đáy mắt hiện vẻ hoảng loạn, đột nhiên nó vùng vẫy dữ dội, nháy mắt tránh thoát khỏi Thời Dã, xoay người chạy đi, không dám dừng lại chút nào.
Thời Dã bị nó dọa, thấy nó chạy trốn, lập tức đuổi theo.
Mà người đàn ông ở thang cuốn bên kia, giờ phút này mới ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng Thời Dã biến mất ở ngã rẽ, vội vàng liếc nhìn rồi rời đi ngay sau đó.
Người đàn ông đi tới khoa máu, vóc người thon dài, không có dừng lại, trực tiếp đi vào văn phòng bác sĩ nào đó.
Và khi hắn đi thang cuốn từ dưới lên, cách nhau một tầng lầu, ở phía trên hắn, cũng có thang cuốn từ dưới lên trên, vị trí tương đồng, cùng thời gian, chỉ khác mỗi không gian.
Chỗ đó, người đàn ông đứng đó cũng thẳng tắp thon dài, toàn thân cường tráng và kiên nghị.
Người nọ, rõ ràng là Diêm Thập Nhị.
======