Editor: Solitude
======
Bác sĩ giải thích xong, y tá ở đằng kia cũng đẩy Lý Miêu Kỷ ra.
Sắc mặt Lý Miêu Kỷ tái nhợt, cả người mất huyết sắc, nhỏ yếu dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
Thiên Phàm siết chặt nắm tay, hận không thể bắt hung thủ ngay bây giờ, hung hăng hành hung gã một trận thật nặng.
“Cậu ở lại bệnh viện trông, tôi về cục trước.” Chờ được tin Lý Miêu Kỷ không sao, Diêm Thập Nhị cũng nên về.
Bọn họ không thể đều ở lại đây, còn phải đi tra án mới được.
Thiên Phàm lại không muốn, trực tiếp nói với Diêm Thập Nhị: “Lão đại, tôi muốn về tra án với anh.”
Đều là người theo Diêm Thập Nhị mấy năm, anh làm sao không nhìn ra được tâm tư của Thiên Phàm: “Được, nhưng không phải hiện tại, cậu ở đây trông trước, tôi về cục điều người lại đây chăm sóc rồi cậu hẵng về.”
“Rõ.”
Diêm Thập Nhị rời bệnh viện, trực tiếp trở về trong cục.
Còn Thiên Phàm, vẫn luôn trông bên giường bệnh, mắt đỏ như máu.
Lý Miêu Kỷ không phải người thành phố Cầm Xuyên, gia đình cô ở thành phố nhỏ phía nam, vì cô học đại học ở thành phố Cầm Xuyên nên mới ở lại làm việc tại thành phố Cầm Xuyên.
Hiện cô bị thương khi công tác, Thiên Phàm lại không dám liên hệ người nhà cô, sợ gia đình cô lo lắng.
Tóm lại, hết thảy chờ Lý Miêu Kỷ tỉnh lại rồi nói.
Lâm Tây Tẫn vốn đã về nhà nghỉ ngơi rồi, giờ không thể không ở lại cục tăng ca, tâm trạng rất không tốt, cúi đầu trầm khuôn mặt khám nghiệm tử thi.
Khi Diêm Thập Nhị về đến cục, báo cáo trích xuất DNA vừa lúc đưa ra.
–
Đại học thành phố Cầm Xuyên.
Đêm đã khuya nhưng đoàn phim vẫn chưa kết thúc công việc.
Đêm nay nữ chính Giang Thái Hồng có một cảnh diễn đêm cãi nhau với nữ phụ, nhưng hiện trường hôm nay rất kỳ quái, từ diễn viên chính đến diễn viên phụ đều không vào trạng thái được, biểu hiện của mỗi người đều không tốt, một cảnh phải quay đi quay lại, NG rất nhiều lầm, mãi đến sau mười hai giờ mới kết thúc.
“Cut.” Đạo diễn buông loa trong tay, không xem màn hình máy quay mà đi đến trước mặt mấy người, giọng điệu không hiền lành nói, “Cảnh diễn hôm nay lại làm sao, cô chỉ là vai phụ, là phông nền mà thôi, cô tranh diễn cái gì? Nữ chính và nữ hai cãi nhau, cô xen vào nói cái gì?”
Lời này là mắng Hướng Vũ Hân, Hướng Vũ Hân cúi đầu nghe, đôi mắt lập tức đỏ hoe, đặc biệt ủy khuất.
“Còn hai người nữa, cãi nhau còn không được sao? Ồn ào dữ quá liền trực tiếp đánh lên, làm sao? Còn phải để tôi mời võ sư đến thị phạm à?”
Đạo diễn cũng mệt mỏi, lười nghe mấy cô giải thích, trực tiếp xua tay: “Hôm nay tới đây, mọi người về đi!”
Những người khác đã đi hết, Hướng Vũ Hân thu dọn đồ đạc của mình và chuẩn bị về ký túc xá.
Khuôn viên trường khống trông, người trong đoàn phim vừa đi, nó càng thêm hoang vắng.
Đi từ sân thể dục về ký túc xá, phải đi qua hai tòa nhà.
Bốn phía chỉ có ánh đèn mờ ảo, bảo vệ tuần tra cửa cũng đã về nghỉ sớm.
Thời gian này, chỉ có một mình Hướng Vũ Hân ở đây, cô nàng thường xuyên quay đầu lại, luôn cảm thấy xung quanh có âm thanh.
Gió thổi qua lá cây, âm thanh sàn sạt.
Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Hướng Vũ Hân đột nhiên quay đầu lại, cô nàng sợ đến mức đơ người tại chỗ.
Thật lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết: “A…”
“Xin tha mạng cho tôi, để tôi đi đi, cứu mạng á…”
–
Sáng sớm, đại học thành phố Cầm Xuyên vẫn náo nhiệt như cũ.
Nhân viên đoàn phim phụ trách chính dẫn người sắp cảnh quay bên ngoài, lúc Giang Thái Hồng trang điểm xong và đến phòng thay đồ của Thời Dã, vừa vặn mười rưỡi, Thời Dã cũng vừa vào cửa, lát nữa cậu có cảnh cần diễn, chỉ quay một lúc.
Giang Thái Hồng cũng không phải đến tìm Thời Dã, mà nhìn chuyên viên trang điểm, hỏi chị: “Chị Lệ, sáng nay chị có gặp Vũ Hân không?”
Chị Lệ cũng thấy là lạ, chỉ cần Thời Dã có cảnh quay, mặc kệ mình có diễn hay không, Hướng Vũ Hân đều sẽ đến đưa cà phê, nhưng hôm nay thì chưa thấy xuất hiện.
“Không thấy, từ sáng đến giờ chị chưa thấy ẻm, ẻm chưa đến sao?”
Giang Thái Hồng nhíu mi: “Tối qua bọn em có cảnh quay đêm, quay đến rất muộn, mấy đứa bọn em đều bị đạo diễn mắng, em sợ tâm trạng cậu ấy không tốt.”
Giang Thái Hồng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: “Lát nữa chúng em sẽ phải phối diễn nữa, đến giờ cậu ấy còn chưa tới, em e rằng đạo diễn sẽ lại mắng người.”
Nhắc đến đạo diễn, Giang Thái Hồng lè lưỡi, bày tỏ bản thân cũng rất sợ.
“Đạo diễn điều hành hẳn sẽ gọi ẻm thôi!”
“Thôi đi, còn chút thời gian nữa mới quay, đợi lát nữa xem sau!” Giang Thái Hồng xoay người đi về.
Thời Dã vẫn luôn không nói gì, nhưng đôi mắt thâm thúy vài phần, không biết suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến bắt đầu quay, đạo diễn vẫn chưa liên hệ được với Hướng Vũ Hân.
“Sao thế này? Còn muốn quay nữa không?” Đạo diễn rống giận, vẻ mặt cáu kỉnh.
Tối hôm qua đã kéo dài đến nửa đêm, không ngủ được nhiêu đã phải dậy chuẩn bị cảnh quay hôm nay, thế mà một vai phụ cũng dám chơi trò mất tích với gã, thật là không bớt một cái lo.
“Đạo diễn, không gọi điện thoại được, cũng đã đến ký túc xá tìm, đều không có.” Người điều phối phụ trách diễn viên cũng rất sốt ruột, sắc mặt càng khó coi hơn, hắn tiến đến trước mặt đạo diễn, nhỏ giọng nói, “Đạo diễn, tôi đã đi hỏi, bạn cùng phòng của Hướng Vũ Hân nói đêm qua cô ta không về nhà sau khi diễn, sẽ không… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đạo diễn sao không hiểu ý hắn, đêm hôm trước Hướng Vũ Hân bị gã mắng vì đoạt diễn, hiện tại người không thấy, nhỡ tâm trạng xấu làm ra chuyện gì, vậy đoàn phim của gã phải chịu trách nhiệm.
“Đi tìm tiếp, liên hệ bạn học của cô ta xem, đến nơi cô ta có thể trở về, nhất định phải tìm được người cho tôi.” Đạo diễn cắn răng yêu cầu.
“Tôi biết rồi đạo diễn, tôi đi ngay đây.”
Người điều phối bước thật nhanh, phim còn phải quay đấy!
May mắn là vai của Hướng Vũ Hân chỉ là vai phụ, cảnh diễn này dù cô nàng không có cũng không ảnh hưởng bao lớn.
Cho nên đạo diễn thông báo ngay đến hiện trường để chuẩn bị cho cảnh phối diễn của nam nữ chính.
Thời Dã vừa định bỏ di động, liền thấy một tin nhắn nhảy ra: 【Thời Dã, tôi ở sân thượng tòa nhà Đông 3 chờ anh.】
Thời Dã thậm chí không biết người gửi tin là ai, có chút khó hiểu, vốn định bỏ qua, lại nhìn thấy tin tiếp theo: 【Tôi là Hướng Vũ Hân, nếu anh không đến, tôi liền công khai lùm xùm giữa anh và Đường Kiến Lộc, sau đó nhảy xuống từ đây.】
Thời Dã buồn cười lắc đầu, cái cô này bị điên à?
Vừa lúc cảnh quay bên này chưa chuẩn bị xong, thời gian rảnh còn dư, Thời Dã nói với trợ lý một tiếng rồi trực tiếp đi đến tòa nhà Đông 3.
Đông 3 là tòa nhà lớn nhất trường học, sân thượng tự nhiên rất lớn.
Đẩy cửa vào là một chỗ rẽ, vòng người qua đó liếc mắt là thấy sân thượng lớn.
“Hướng Vũ Hân.” Thời Dã bước đến, gọi tên cô nàng.
Không có tiếng đáp, Thời Dã có chút xấu hổ, cho nên nhìn sang.
Chỉ một cái chớp mắt, toàn thân cậu lạnh toát, đờ ra tại chỗ.
Sau đó, cậu bước nhanh tới, chỉ là tới trước mắt rồi lập tức dừng lại, không dám tiến về phía trước nữa.
Mặc dù ngày thường cậu lớn mật, nhìn như không sợ cái gì.
Nhưng hôm nay một người sống sờ sờ liền chết trước mặt cậu, cả người đầm đìa máu tươi, cậu vẫn không chịu nổi.
Sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng bị cậu cắn rướm máu.
Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, dường như chạy rất sốt ruột, ngay khi Thời Dã quay đầu nhìn, một người chạy ra từ chỗ ngoặt cầu thang, vừa chạy vừa kêu: “Hướng Vũ Hân, đoàn phim đang tìm cậu, sao cậu lại một mình trốn đến…”
Lời còn chưa dứt, nhỏ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cả kinh trừng lớn mắt.
Sau đó là tiếng thét kinh người chói tai: “Giết người rồi, Thời Dã giết người rồi…”
Nhỏ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết Thời Dã đứng trước mặt người chết, nhỏ kinh hoảng không thôi, ngay cả mình nói gì cũng không biết.
Nhưng mặc cho ai thấy một cảnh như vậy đều sẽ bị tình cảnh trước mặt làm cho kinh ngạc, không thể dùng não nghĩ gì, nói hươu nói vượn.
Còn Thời Dã, thật sự cũng bị dọa, trong lúc nhất thời không phản bác gì.
Chỉ là…
Cậu nhanh chóng hoàn hồn, khi nữ sinh kia gọi càng nhiều người đến, cậu đã gọi điện báo cảnh sát đầu tiên.
Đường Kiến Lộc nghe tin cũng vội vàng chạy đến, sân thượng đã bị người vây chật như nêm cối, chủ nhiệm trường cũng chạy tới, học sinh tán loạn, lại lập tức yêu cầu bảo vệ bao vây sân thượng, không cho phép một ai tiếp cận.
Thời Dã chỉ biết một cảnh sát là Diêm Thập Nhị, cũng tin tưởng anh, cho nên không nghĩ nhiều, trực tiếp gọi điện cho Diêm Thập Nhị.
Diêm Thập Nhị đang ở trong cục, tuy đã có bản báo cáo phân tích DNA, nhưng nó không khớp với số liệu trong kho bảo tồn cơ sở dữ liệu của họ, cho nên hung thủ không có tiền án, trước kia cũng chưa từng phạm tội.
Điều này gây khó khăn tìm phạm nhân, mà tiến độ điều tra những người liên quan đến Lương gia cũng không mấy suôn sẻ khiến vụ án này lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
Thậm chí, Tần Lệ Lệ đã chết mà đến giờ vẫn chưa tìm được chút manh mối tìm Lương Như.
Ngay khi anh phát sầu, Thời Dã gọi điện qua.
“Cảnh sát Diêm, tôi muốn báo án.”
Giọng nói Thời Dã nhàn nhạt, không cảm xúc gì.
Diêm Thập Nhị cho rằng mình nghe lầm, theo bản năng hỏi lại: “Cái gì?”
“Hiện tại tôi đang ở đại học Cầm Xuyên, sân thượng tòa nhà Đông 3, có một nữ sinh viên chết với nhiều vết đâm trên người, chắc là mưu sát, bây giờ anh có thể qua đây được không?”
Diêm Thập Nhị cảm thấy ngữ điệu cậu nói như người máy nói chuyện, tuy rằng phun ra từng câu từng chữ ra, nhưng không trầm bổng.
“Được, tôi sẽ đến ngay.”
Diêm Thập Nhị dừng lại, mới hỏi: “Cậu ổn chứ?”
“Ổn.”
Nghe lời nói hờ hững đến bình tĩnh của Thời Dã, Diêm Thập Nhị luôn cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng cũng không nghĩ ra được gì, chỉ bảo cậu bảo vệ hiện trường, liền mang theo vài người từ đội một, gọi cả Lâm Tây Tẫn, một đám đuổi đến.
Vì xảy ra án mạng, việc quay phim của đoàn đương nhiên không thể tiến hành được nữa, do đó công việc hôm nay kết thúc rất sớm.
Đường Kiến Lộc không rời đi, cô vẫn luôn đứng tại cửa cầu thang, tuy rằng không vào được nhưng chỉ nhìn bộ dạng lạnh lẽo không hề có cảm xúc của Thời Dã, cô đã lo lắng không thôi.
Thời Dã người này, từ ngày quen biết cậu, cậu luôn dùng nụ cười che giấu hết thảy.
Cười đã thành mặt nạ của cậu, nhưng ai có thể biết được chân thật sau lớp mặt nạn được lột ra đâu!
Nhìn bình tĩnh khắc chế, trên thực tế chẳng qua là trận lũ quét dưới đáy biển còn chưa bất ngờ bùng nổ thôi.
“Bạn học, làm ơn nhường đường chút.” Diêm Thập Nhị leo đến sân thượng, thấy bóng lưng đứng cạnh của, lớn giọng nói.
Đường Kiến Lộc ghé mắt nhìn, tầm mắt vừa lúc đối diện Diêm Thập Nhị, trong lúc nhất thời, tia lửa đốt lập lòe, có loại cảm giác tranh phong đối nghịch không ai nhường ai.
“Anh là ai?” Đường Kiến Lộc lộ rõ khó chịu, không kiên nhẫn hỏi.
“Tra án, tránh ra.” Diêm Thập Nhị mới không có kiên nhẫn chào hỏi với cô, lạnh lùng phun hai chữ, nện trên người Đường Kiến Lộc.
“Anh là cảnh sát?”
Sao trông cổ khó tin đến vậy?
Bị ánh mắt nghi ngờ của Đường Kiến Lộc quan sát, cảnh sát Diêm vô cùng không nóng nảy trực tiếp lấy giấy chứng nhận, cho cô ngắm cái rồi nhanh chóng thu hồi, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
======