Editor: Solitude
======
Trong sân của sở cảnh sát Tây Thành, Diêm Thập Nhị và Thời Dã một trước một sau đi ra.
Sắc mặt hai người nghiêm trọng như nhau, không nói một lời.
Nhất thời bầu không khí hiện vẻ khó xử.
Nơi chân tường phía tây, một bóng người thon dài nhàn nhã dựa vào đó, hơi trêu tức nói: “Ồ, không tin được, cảnh sát và kẻ tình nghi cùng nhau tra án, thật là một tổ hợp phối hợp không tồi!”
Diêm Thập Nhị ghé mắt qua xem, hừ nhẹ: “Lâm Tây Tẫn, có phải cậu nhàn quá không.”
Lâm Tây Tẫn nhấp môi cười: “Không, tôi bận lắm.”
Hắn gật đầu với Thời Dã rồi đi lên lầu.
Hai người lên xe, Diêm Thập Nhị lại không nổ máy.
“Cậu tra được những gì, nói nghe xem.”
Thái độ của Diêm Thập Nhị nhạt nhẽo, còn có vài phần tùy ý.
Thời Dã bất động thanh sắc, không mở miệng.
* Bất động thanh sắc: không nói lời nào, không biểu lộ tình cảm, mô tả thần thái trấn tĩnh.
Diêm Thập Nhị cũng không nóng nảy, một tay đặt lên tay lái, cứ như vậy nhìn cậu không chớp mắt.
Nhưng Thời Dã cũng không chột dạ, nhìn thẳng vào mắt anh, không có nửa điểm mất tự nhiên.
Thấy cậu có vẻ không muốn nói, Diêm Thập Nhị cũng không miễn cưỡng, nghĩ nghĩ, chung quy vẫn khởi động xe.
“Đi tìm Đàm Minh Nhiên trước!”
Vừa lái xe, Diêm Thập Nhị nói với cậu.
Thời Dã im lặng một hồi, nói: “Cảnh sát Diêm, tôi dẫn anh đến một nơi đã!”
Cậu lấy ra di động, nhập địa chỉ, gửi cho Diêm Thập Nhị.
Diêm Thập Nhị cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn thoáng qua, rồi khởi động xe chạy đến địa chỉ kia.
Trên đường, Diêm Thập Nhị hỏi cậu: “Tôi có thể hỏi cậu một câu không?”
“Không thể.”
Giọng điệu của Thời Dã cực nhẹ, cả người như đắm chìm trong biển sâu, khác khá xa với cậu trai thanh nhuận, sang sảng trong ấn tượng của Diêm Thập Nhị.
Tính Diêm Thập Nhị cũng không phải loại cậu nói không thể liền không hỏi, cho nên anh thập phần gọn gàng dứt khoát mở miệng: “Nếu cậu và Đường Kiến Lộc đều là người của L, vậy hai người đều rất rõ ràng từ đầu đến cuối vụ án này, đúng không?”
Ánh mắt Thời Dã thật sâu, rũ mắt trong chớp mắt, như đang ngẫm nghĩ.
Diêm Thập Nhị cũng không vội, hồi lâu mới nghe Thời Dã nói: “Đường Kiến Lộc đích xác vẫn luôn điều tra chân tướng, nhưng rốt cuộc chân tướng là gì, chúng tôi cũng chưa tra được. Nhưng những gì tra được trước kia, tôi đều đã gửi cho mọi người.”
“Trước là đoạn giám sát, sau lại video?” Diêm Thập Nhị bừng tỉnh, khó trách mấy thứ kia xuất hiện kịp thời như vậy.
Anh hơi hơi ghé mắt, chớp mắt đã chuyên chú nhìn con đường phía trước: “Cho nên, cậu cố ý tiếp cận tôi?”
Thời Dã a một tiếng cười, vừa nhạt nhẽo lại mang theo chút trào phúng: “Cảnh sát Diêm, anh cảm thấy nếu tôi muốn tiếp cận anh, còn cần cố ý sao? Tiếp cận anh thì tôi có ích lợi gì?”
Tuy nói là như vậy, nhưng trong đầu cậu không khỏi nhớ tới những gì tra được trong tiệm net ngày ấy.
Thông tin về Diêm Thập Nhị, tổ chức thần bí lại quỷ ác kia, cho dù cậu liên thủ với Đường Kiến Lộc, cùng lắm chỉ có thể tra được một số thứ mặt ngoài.
Nếu muốn đào sâu, còn phải tốn càng nhiều thời giờ.
Nhưng không thể không nói, Thời Dã vẫn có vài phần tò mò với Diêm Thập Nhị.
Diêm Thập Nhị hiển nhiên cũng nghĩ đến cái này, hỏi cậu: “Thông tin về vụ bắt cóc, cũng là cậu tra được?”
* Ý chỉ vụ án ở chương 1.
Thời Dã híp mắt, tạm dừng chốc, đáp: “Đúng vậy.”
Cậu cho rằng Diêm Thập Nhị sẽ còn tiếp tục hỏi nhiều hơn, nhưng Diêm Thập Nhị không tiếp tục hỏi nữa.
Anh luôn muốn tìm người của L, nhưng trước sau không có manh mối, hiện tại người đang ở trước mặt, nhưng thật ra trong lúc nhất thời anh cũng không vội.
Hai mươi phút sau, Diêm Thập Nhị tìm chỗ dừng xe, hai người cùng xuống xe.
Nhìn hoàn cảnh bốn phía, Diêm Thập Nhị cảm thấy có chút quen thuộc: “Đây là…”
“Nhà của Phương Điềm Điềm.”
Phương Điềm Điềm, trong cuộc điều tra của Đội Điều tra Hình sự, bởi vì Phương Điềm Điềm chết, sớm đã loại trừ cô nàng khỏi diện tình nghi, tuy rằng trước đã điều tra cô nàng, nhưng vì cái chết của cô mà các cuộc điều tra tiếp đó không điều tra quá nhiều đến.
Hiện tại, Diêm Thập Nhị cũng có chút khó hiểu, nhíu mi lại hỏi cậu: “Có ý gì?”
“Phương Điềm Điềm đột nhiên tự sát, anh không cảm thấy kỳ quái sao?”
Lúc ấy Phương Điềm Điềm bị người nhà Lương Bân công kích, hơn nữa bị cư dân mạng ác ý nhục mạ, khi ấy nháo đến ồn ào huyên náo, một cô gái nhỏ bị không ít người bao vây, mắng mỏ, phòng tuyến tâm lý yếu sẽ chịu không nổi.
Dù họ tiếc hận, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ Thời Dã hỏi như vậy, Diêm Thập Nhị liền cảm giác có gì không ổn.
“Cậu nghi ngờ cô ấy không phải tự sát?”
“Không, cô ấy tự sát.”
Thời Dã không có máy tính trong tay, nhưng di động cậu cũng có một số dữ liệu mật.
Cậu mở di động, đưa cho Diêm Thập Nhị: “Trước tôi cũng cho rằng Phương Điềm Điềm không cam lòng chịu nhục mới tự sát, nhưng em trai cô ấy chết trong vụ án rơi tan xe buýt, nếu cô ấy tốn nhiều tâm tư tiếp cận Lương Bân như vậy, trong lòng nhất định có tính toán, mặc dù không phải tự mình báo thù, cũng là vì tìm được chân tướng và chứng cứ.”
“Hơn nữa theo tôi được biết, tất cả gia đình nạn nhân đều nhận được video kia, mà video, là do Phương Điềm Điềm phát ra. Mục đích cô ấy tiếp cận Lương Bân, cũng là vì báo thù.”
“Thử hỏi một người tâm tư kín đáo, vì báo thù mà hao tổn tâm cơ như vậy, sao lại có thể tự sát vì một chút khuất nhục được?”
Cậu phân tích vụ án này còn muốn cẩn thận hơn so với tưởng tượng của Diêm Thập Nhị.
“Vậy thì?” Diêm Thập Nhị nhìn cậu, “Tại sao cô ấy lại tự sát?”
“Bởi vì…”
Thời Dã dừng một chút, ánh mắt nhìn anh trở nên kiên định: “Cô ấy muốn che giấu hung thủ thật sự!”
Nội dung tư liệu trên di động, là Thời Dã vừa tra ra.
Nếu không phải Đường Kiến Lộc bị liên lụy, có lẽ cậu còn sẽ không nghĩ rằng Phương Điềm Điềm có vấn đề.
Cho nên sau khi điều tra kỹ lưỡng về Phương Điềm Điềm, cậu thật sự tìm ra một kẻ tình nghi từ đầu đến cuối tự do bên ngoài.
“Đây là ai?”
Di động hiển thị một tấm ảnh, người đàn ông trẻ tuổi, trông văn nhã lịch sự, tuổi không lớn, nhiều nhất hai lăm hai sáu tuổi.
“Anh họ Phương Điềm Điềm, Lâm Xuân Thiên.”
Hai người đã chạy đến nhà ở Phương Điềm Điềm thuê trước đó, kể từ khi Phương Điềm Điềm tự sát bên trong thì không có ai thuê căn nhà này, vẫn luôn trống.
Mà Thời Dã không dừng bước chân, đi thẳng vào trong, trực tiếp đến cửa căn nhà cách vách.
“Lâm Xuân Thiên ở nơi này.”
Diêm Thập Nhị đi qua gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.
“Người hẳn không ở nơi này.”
Thời Dã nói xong, liền thấy Diêm Thập Nhị lấy đồ trong túi ra, chọc chọc mắt ổ khóa hai cái, cửa liền mở ra.
“Cảnh sát Diêm, anh đây có xem như đột nhập nhà dân không?”
Diêm Thập Nhị quay đầu xem cậu: “Phá án không tính.”
Nếu không cạy cửa, vậy thì dùng chân đạp.
Anh lười dùng chân thôi!
Cửa mở ra, phòng khách lại rỗng tuếch, thứ gì cũng không có.
“Vào xem.”
Tương tự, phòng ngủ không người, nhưng trên tường đính đầy ảnh chụp.
Ảnh chụp Tưởng Lệ Hoa ở trên cùng, trên bức ảnh vẽ đầy chữ X.
Đi xuống, là ảnh Lương Bân, dưới bức ảnh cũng vẽ một cái X.
Sau đó theo sắp xếp theo thứ tự loại trừ, lần lượt là Lương Kiệt, Lương Như, Tần Lệ Lệ, Lương Tiểu Bảo.
Dưới ảnh Lương Kiệt cũng vẽ X.
Nhưng Lương Như và Tần Lệ Lệ không có.
Chính là…
Phía dưới ảnh Lương Tiểu Bảo cũng có vẽ một chữ X.
“Đây là ý gì?” Thời Dã kinh ngạc, đốt ngón tay mảnh khảnh nắm lấy góc áo của Diêm Thập Nhị, “Hắn giết Lương Bân và Lương Kiệt? Là ý này sao?”
Ánh mắt Diêm Thập Nhị lãnh lệ, gật đầu: “Hiện tại hắn, có lẽ còn muốn giết Lương Tiểu Bảo.”
Thời Dã nhìn anh, ánh mắt họ chạm nhau, đồng thời lên tiếng.
“Không xong!”
======