"Lúc trước, anh cũng giống như mọi người, cũng có ước mơ...." .Đáy mắt Ngôn Diễn thoáng qua chút không cam lòng rồi chợt biến mất.
"Anh muốn trở thành một đạo diễn xuất sắc"
Nói tới đây, hắn ngừng lại, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói tiếp.
"Anh nhận đạo diễn Văn Khởi Nguyên làm thầy, Phong Lăng Khiên theo thầy học sớm hơn anh, cậu ta là đàn anh của anh. Sau đó, giấc mộng của anh đã không trở thành sự thật, bởi vì ba không đồng ý." Lúc này, Ngôn Diễn toát lên vẻ cô đơn nồng đậm.
Ngôn Nại không cười nhạo hắn, thật lòng lắng nghe Ngôn Diễn tâm sự, nội dung không có trong cuốn tiểu thuyết, tiểu thuyết viết về Ngôn Diễn chỉ khiến người ta cảm thấy căm tức, bây giờ nhìn lại, quá phiến diện rồi, hắn cũng có chuyện xưa của hắn, chẳng qua cô không biết mà thôi. Trong tiểu thuyết, nội dung chủ yếu xoay quanh nam, nữ chính mà phát triển, những chi tiết khác chi miêu tả sơ sài hai ba câu, nhưng ở thế giới này nói không chừng lại là một việc lớn, thậm chí có một số người, một số việc ở trong tiểu thuyết không được nhắc tới, nhưng là thật sự vẫn tồn tại, vẫn phát triển.
Rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Anh trai thoạt nhìn thực sự suy sụp.
Đáng tiếc Ngôn Diễn không nói tiếp nữa, Ngôn Nại cũng không lên tiếng, cô để hắn một mình hồi tưởng đoạn kí ức về thời niên thiếu kia.
Chuyện xưa chính là Ngôn Diễn muốn trở thành một đạo diễn ưu tú, hắn đối với lĩnh vực này thực sự yêu thích, đồng thời đối với lĩnh vực này hắn thực sự có năng lực , nếu không cũng sẽ không dựa vào năng lực của mình để được thầy Văn Khởi Nguyên thừa nhận, sau đó có thể thuận lợi nhận thầy. Thầy Văn chỉ nhận hai học trò, một người hiện đang được công chúng rất đón nhận - đạo diễn thiên tài Phong Lăng Khiên, người còn lại chính là Ngôn Diễn.
Ba Ngôn lại không đồng ý cho hắn làm đạo diễn, một lòng muốn hắn học kinh doanh để thừa kế sự nghiệp của gia tộc. Ngôn Diễn cũng đã thử dò xét ba Ngôn, kết quả đúng như trong suy nghĩ. Sau hắn không nói cho ba mẹ, tự mình tìm người, đem hồ sơ vốn nên nộp vào khoa kinh doanh hệ đại học lén sửa lại cả chuyên ngành và đại học. Thời điểm ba Ngôn phát hiện ra giận dữ cực độ, ở địa vị cao nhiều năm, thói quen cầm quyền, chịu không được đứa con nhà mình ngỗ nghịch, đối với việc con trai tự ý sửa lại trường học rất không hài lòng, hai cha con bắt đầu chiến tranh, một muốn theo đuổi ước mơ, một lại cho rằng việc đảm đương sự nghiệp trong nhà là việc đương nhiên, hai người cứ đối chọi liên tục thấm thoát cũng qua mấy năm, cuối cùng Ngôn Diễn bại trận, sau đó, chưa có sau đó.
Hiện tại, Ngôn Diễn trở thành như thế chủ yếu là do ba Ngôn, nếu như ban đầu Ngôn Diễn được sự ủng hộ của người trong nhà, có gia thế, có thiên phú, lại có thầy giỏi, thì hôm nay Ngôn Diễn cũng đã trở thành người được giới truyền thông săn đón, là một thanh niên triển vọng đầy hứa hẹn, một đạo diễn danh tiếng. Một người có hoài bão lớn lao, đang ở lúc chuẩn bị giương buồm cất cánh biến giấc mơ thành sự thật, lại bị dập tắt ngọn lửa hi vọng, bóp nát giấc mộng của hắn, rất tàn nhẫn. Nếu như hắn không có thiên phú, không được thầy Văn Khởi Nguyên thừa nhận năng lực, chỉ đơn giản là yêu thích, có lẽ hắn sẽ không cảm thấy không cam lòng như thế. Đây là một cơn ác mộng của hắn, đang ở trên cao bị người ta đẩy ngã xuống không thương tiếc. Chẳng còn ham muốn, từ đó bắt đầu sống buông thả. Một người sống không có ước mơ, không có mục đích, vậy thử hỏi cuộc sống của hắn còn có ý nghĩa gì?
Hắn chán ngán Ngôn Húc Dương cứ ở trước mặt hắn nói về trách nhiệm, thậm chí khi hắn nghe được giọng nói của ông, trong lòng không tự giác được sinh ra cảm giác bực dọc khó chịu, nhưng hắn không thể cãi lại ba mình, vậy nên chỉ có thể trốn tránh. Trách nhiệm là cái gì, hắn nghĩ, vì nhà họ Ngôn sinh con, nối dõi tông đường chính là trách nhiệm.
Đây cũng là nguyên nhân Ngôn Nại nói chuyện với hắn có hiệu quả hơn so với ba Ngôn.
Mấy năm qua, Ngôn Diễn vẫn vì chuyện đó mà chống đối với ba mẹ, hắn nếm không ít mùi vị đau khổ, cũng đã trải qua những ngày tháng không một xu dính túi là như thế nào.
Vừa mới bắt đầu ăn chơi trác táng, chẳng qua là để chống đối, lâu ngày, tất cả đều chết lặng.
Giờ đây, ba Ngôn thật sự hối hận rồi, nếu lúc đầu cha con hai người đều nhường một bước, cũng sẽ không dẫn đến như hôm nay. Hôm nay Ngôn Diễn đã không còn ý chí phấn đấu, thói quen sống một cuộc sống xa hoa trụy lạc, thói quen sống chìm sâu trong những giấc chiêm bao. Ba Ngôn không thể hạ mình, cũng không dám quản chặt, ông ý thức được một điều rằng, ông có thể sẽ mất đi đứa con trai này.
Bởi vì lúc trước Ngôn Diễn như vậy, ba Ngôn cũng không quản Ngôn Nại quá chặt, nhưng lại khiến Ngôn Nại trở nên điêu ngoa bốc đồng. Từ nhỏ cô cùng Ngôn Diễn đã không hòa thuận, hai người tuổi cách nhau cũng lớn, không cùng chung đề tài nói chuyện, thời gian ở cạnh nhau cũng ít. Sau này Ngôn Nại thay đổi, cô chủ động gần gũi với Ngôn Diễn, cùng nhau sống chung gần một tháng, quan hệ của bọn họ cũng dần cải thiện lên, thật ra thì anh trai cũng không hẳn là một người khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Lần đầu tiên Ngôn Nại có cách nhìn khác về anh trai cặn bã, Ngôn Diễn người này cũng không kém nha, có hi vọng trở thành một thanh niên ba tốt đầy hứa hẹn.
"Đây chính là phim trường." Đến phim trường Ngôn Nại có vẻ hơi thất vọng, “phim trường” chẳng qua là một nhà xưởng bình thường, nhà xưởng này khá tồi tàn hẳn là bị bỏ hoang đã lâu, đoàn làm phim tận dụng nơi này quay phim, vì vậy trừ nhà xưởng ra, bốn phía xung quanh còn có mấy cái lều được dựng tạm bợ.
"Đây là nơi quay phim và quay truyền hình, nơi này cũng là của Ngôn thị, chỗ này được xây cũng sắp xong, lần sau dẫn em quay lại xem. Chỗ này phù hợp với cảnh quay trong phim nên được sử dụng, tạm thời dựng lên thôi nên không cần đẹp đẽ , nhưng phù hợp với yêu cầu của phim. Nếu làm phim có liên quan đến các đội thương buôn trong sa mạc, phim trường chắc chắn sẽ đầy cát vàng.” Ngôn Diễn thấy Ngôn Nại thất vọng ra mặt, liền giải thích. Hắn không thấy Phong Lăng Khiên đâu, "Trường quay tạm thời giải lao, em cứ tham quan thoải mái, anh đi tìm sư huynh Phong Lăng Khiên.”
Ngôn Diễn băng qua nhà xưởng, tìm được Phong Lăng Khiên ở nhà kho nhỏ bên cạnh, quen biết Phong Lăng Khiên đều rõ, cậu ta không thích đông người, đặc biệt là những người không quen biết, lúc nghỉ ngơi chỉ thích ngồi một mình. Mỗi lần nghỉ giữa lúc quay phim, cậu ta đều cách xa mọi người, một mình ngồi một chỗ suốt thời gian đó.
"Anh." Ngôn Diễn gọi Phong Lăng Khiên, hắn biết lúc này anh chắc chắn sẽ ở nơi vắng vẻ này.
"Lại mang cô nào tới nữa? Anh đúng là ngày ngày chỉ biết hưởng thụ mỹ nhân, cũng không sợ thận hư sao. Nói đi, lần này lên giường lại đồng ý cho người ta thành nhân vật gì?". Phong Lăng Khiên rít một hơi cuối cùng, khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt anh tuấn trông có vẻ mơ màng. Đối với người quen anh khá tùy tính, không giống như ở trước mặt người ngoài, luôn trưng ra vẻ mặt “xin miễn lại gần”, chẳng sợ hãi mà chế giễu “đàn em”.
"Đúng là dẫn gái đến, vai gì à, ừ cứ cho mặc cái áo rồng (1) , diễn người qua đường là được". Ngôn Diễn nghĩ đến em gái mình, cười đùa.
Chỉ cần là người Ngôn Diễn dẫn đến, mỗi lần Phong Lăng Khiên vẫn sẽ cho hắn chút mặt mũi, xem trước một chút. Nếu người đến có thể đạt được yêu cầu của anh, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý. Nếu không dù chỗ dựa của cô ta có lớn tới đâu, không phù hợp với yêu cầu của cậu ta, tốt hơn hãy tránh xa một chút. Ngôn Diễn cũng chẳng thể nói gì, cơ hội cậu ta đã cho không phải sao? Nhưng mà, Ngôn Diễn cũng không phải người mà dạng đàn bà gì hắn cũng dẫn tới, người hắn mang đến cũng không đến nỗi tệ.
"Nữ nhân anh mang đến sao diễn được vai quần chúng, gương mặt không thích hợp, giành ống kính mất." Phong Lăng Khiên tỏ ra chuyên nghiệp.
"Đùa thôi, lần này tôi tới thăm anh, mấy tháng rồi không gặp." Tiện thể mang theo em gái tới chơi, giải sầu.
"Một thằng đàn ông có cái gì đẹp mà nhìn, ngụy biện. Chúng ta quay lại, cảnh tiếp theo của phim rồi, à này, chớ có quyến rũ mấy cô trong phim trường của tôi đấy." Phong Lăng Khiên hếch mày cảnh cáo.
Ngôn Nại muốn xem quay phim, nhưng bọn họ đến đúng lúc ekip đang nghỉ giải lao, diễn viên đang ngồi trên ghế gấp đơn giản nghỉ ngơi.
Cô tò mò nhìn khắp nơi, mấy diễn viên ở đây cô đều không biết, nếu là lúc trước khi cô đến đây, cô còn có thể kể tên mấy người, hiện tại cô chịu chết. Chỗ này, đến lãnh đạo quốc gia, cô cũng chẳng biết là ai, mặt mũi thế nào. Có thế được diễn trong bộ phim của đạo diễn Phong Lăng Khiên, bọn họ hẳn rất là may mắn, nếu không phải may mắn thì chính là người có thực lực.
Đột nhiên cô bị đẩy lên, vừa định quay đầu xem chuyện gì xảy ra, lại bị người ta mắng.
"Đứng giữa lối đi, định chặn đường à? Đừng tưởng đeo bám công tử Ngôn thì cho rằng mình đã một bước lên trời, loại phụ nữ như cô, cái vòng này quá nhiều rồi."
Hai anh em họ Ngôn vào phim trường cùng lúc, mọi người đều thấy, ai không nhận ra "thái tử" của Ngôn thị? Hắn mang phụ nữ đến, chuyện như vậy dù thấy nhưng ai dám nói, nhất định lại tìm đạo diễn Phong muốn xin một vai diễn rồi.
Ngôn Nại mở to hai mắt, cực kì kinh ngạc, trước mặt cô là một cô gái mặc đồ hóa trang, vẻ mặt kiêu ngạo, đẩy cô không xin lỗi, còn nói ra những lời khó nghe, đầu óc cô ta có vấn đề gì à?
"Em không phải......." Cô đang muốn nói rõ mình là ai, nghĩ sao mà lại đem cô ghép đôi với Ngôn Diễn?
"Không cái gì mà không?! Cô nghĩ cái gì tôi còn không biết sao! Chắc cô là người mới hả, tôi còn chưa từng thấy cô, xem ra lại là người mới chẳng có chút tiếng tăm, tưởng có chút nhan sắc thì muốn làm gì thì làm à, muốn đứng ở đây cần năng lực, năng lực cô có hiểu không?" Cô ả cũng từng là người tình của Ngôn Diễn, nếm không ít cực khổ, ngã lên ngã xuống mới có chút danh tiếng.
Người tình mới này của Ngôn thiếu trông khá đẹp, làn da trẻ trung mềm mại, như búng được ra sữa, lòng ả vốn đã bình lặng, nhưng vừa nhìn thấy Ngôn Diễn đi cùng người tình mới, lại không thể khống chế mà ầm ầm dậy sóng. Ả ghen tỵ, không chỉ bởi gương mặt xinh đẹp kia, mà còn vì sự che chở của Ngôn Diễn đối với cô ta, không hề giống với thái độ mà Ngôn Diễn vẫn đối xử với người tình trước đây. Ở thời điểm Ngôn Diễn bỏ lại cô ta, ả không kìm nén được mà bước tới xỉa xói, biết rằng như vậy sẽ đắc tội với Ngôn Diễn, nhưng ả không sợ, ả không phải là nghệ sĩ dưới cờ Ngôn thị, ả không tin Ngôn Diễn sẽ vì một cô nhân tình nhỏ này mà đắc tội với ông chủ hiện tại của ả.
"Chẳng mấy cô cũng sẽ bị Ngôn thiếu đá thôi, lâu lắm cũng không vượt quá hai tháng." Đồng San nói một cách chắc chắn, bên cạnh Ngôn Diễn không thiếu nhất chính là phụ nữ.
Ở chung với Ngôn Diễn đúng là chẳng có chuyện gì tốt cả, Ngôn Nại tỏ vẻ cam chịu, phụ nữ với phụ nữ, việc gì phải làm khó nhau thế, cô và Ngôn Diễn đúng là có quan hệ rất thân thiết, nhưng là quan hệ anh em có được không ? Chị gái à, chị cần gì phải vì một “con khổng tước xòe đuôi” mà gây thù chuốc oán khắp nơi vậy hả? Cô là người vô tội nha.
Mọi người trong phim đều nhìn về phía họ, nếu Ngôn Nại thực sự là người mới dựa vào Ngôn Diễn mà trèo lên, cho dù có được Phong Lăng Khiên đồng ý, nhận được vai diễn trong phim, mà bị Đồng San gây khó dễ, cũng khó mà tồn tại lâu dài ở đây.