• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: nhamy111
Beta: tử đinh hương

Ngôn Nại cắn chặt môi dưới, hiện tại cô thật sự hận không thể chặt người đàn ông trước mặt thành tám khúc, sau đó quăng hết xuống cống thoát nước. Đến tột cùng cô đã đắc tội với vị thần tiên nào, tại sao lại làm cho vận mệnh của cô biến đổi bất ngờ mà lại nhấp nhô không bình thường như thế này! Xuyên qua một cuốn tiểu thuyết mà cô vừa mới nhìn thấy, loại sự tình này là không thể tưởng tượng được rồi, nói ra cũng không ai tin, mà cô đã tới chỗ này gần năm năm rồi, cô cũng không còn ôm mơ mộng có thể trở về, cuộc sống kiếp trước đã mơ hồ giống như ảo ảnh trong mơ.

“Phải bảo vệ như thế nào? Khi nào tôi có thể khôi phục lại tự do?” Ngôn Nại lười biếng vô lực nói, cô đã không còn hơi sức đâu mà đi tức giận nữa

“Trước khi chúng tôi bắt được An Đức Liệt thì em không thể ở một mình được, nhất định phải trong phạm vi tầm nhìn của tôi, để tôi có thể dễ dàng bảo vệ em.” Thấy bộ dạng chịu đả kích rất lớn của Ngôn Nại, Tịch Tư nghĩ anh ta làm như vậy có phải có chút quá đáng hay không, cô chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, không giống với những người đã quen với cuộc sống máu tanh như bọn họ, cô cũng biết lo lắng sợ hãi, mặc dù Tịch Tư cho rằng câu chuyện a D bịa ra không nghiêm trọng lắm, nếu có anh ta ở bên cạnh bảo vệ, cô không cần sợ!

Ngôn Nại không thể ở một mình, quả nhiên không gian riêng tư cô muốn là không thể có rồi, Ngôn Nại phòng bị nói: “Anh tìm cho tôi một nữ hộ vệ.”

Tịch Tư lắc đầu một cái, dùng vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Bản lĩnh của đại ca tôi rất lợi hại, ngoại trừ tôi ra, không ai có thể chế phục được anh ta, nếu không anh ta cũng sẽ không thừa dịp tôi không có mặt ở đó mà trốn ra ngoài, từ trúc đến nay tôi đã phái hơn hai mươi người trông chừng anh ta, trên người thủ hạ tôi còn có cả súng”. Cách nói này cũng không khoa trương chút nào, nếu An Đức Liệt không có chút xíu khả năng nào, làm sao có thể tranh đấu nhiều năm với Tịch Tư như vậy?

“Nói thẳng đi, vậy anh muốn thế nào?” Ngôn Nại trầm mặt

“An toàn của em, do tôi tự bảo vệ.” Nói xong Tịch Tư lại giơ tay phải lên: “Tôi thề tuyệt đối sẽ không có hành động gì bất chính!”

Tay Ngôn Nại giữ chặt nắm cửa, rất muốn cầm cả cái nắm cửa này ném lên mặt anh ta một cái, bây giờ cô thật sự rất muốn đến đồn cảnh sát để trú thân, chỉ có đồn cảnh sát là an toàn nhất, nhưng chỉ sợ cảnh sát không tin lời cô, còn coi cô như kẻ điên, cả ngày ảo tưởng chuyện bị hắc đạo trả thù.

Buổi tối tâm tình Tịch Tư rất tốt khi được bước chân vào khuê phòng của người nào đó mà anh mong đợi đã lâu. Mặc dù thân hình cao 1m88 nhưng lại phải ngủ trên sô pha nhỏ nhưng Tịch Tư vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng. Phòng của Ngôn Nại không lớn, anh ta nằm trên ghế sô pha còn có thể thấy được Ngôn Nại ngủ ở trên giường cô.

Tịch Tư và a D không biết, đêm đó ở bệnh viện Flynn của nước Y đã xảy ra một cuộc đấu súng, trong sự kiện này có rất nhiều người chết. Trong một gian phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đã có một bệnh nhân nam mất tích, tên là An Đức Liệt Bố Á Nặc. Thụy Nhĩ nghe tin vôi chạy ðến nhýng lại bị An Ðức Liệt phục kích chặn ðýờng trả thù, bị một viên đạn xuyên qua cổ họng chết ngay tại chỗ.

Trên gương mặt tuấn tú của An Đức Liệt tái nhợt đến rợn người, khóe miệng anh ta giương lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt u ám lành lạnh nhìn từ trên cao Thụy Nhĩ vừa ngã dưới chân anh ta. An Đức Liệt giơ chân lên, lau đi vết máu của Thụy Nhĩ dính vào giày da của anh ta cho đến khi bên ngoài mặt giày sạch sẽ.

Ngôn Nại nằm trên giường, đầu giường cô luôn đặt một chiếc đèn ngủ được bật sáng, đây là thói quen mấy năm nay vẫn không đổi của cô, không mở đèn thì cô không cách nào ngủ được. Cùng ở chung phòng với cô, Tịch Tư ngoan ngoãn nằm trên sô pha bên kia. Mặc dù như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng, loại bất an này không phải đến từ việc trong phòng cô có nhiều hơn một người đàn ông, mà là một loại dự cảm không tốt khiến người ta hoảng hốt. Ngôn Nại vùi đầu dưới chăn ngủ thiếp đi, cô không sợ Tịch Tư làm gì cô, với năng lực của anh ta, nếu như anh ta muốn làm gì cô thì hoàn toàn không cần đợi cô ngủ mới thực hiện.

Một đêm này Ngôn Nại ngủ cực kỳ không yên ổn, nửa đêm trong mộng, cô bị một đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm không tha, cô không ngừng la lên cứu mạng, nhưng toàn bộ không gian xung quanh chỉ có cô và đôi mắt đó.

Tịch Tư cảm thấy hô hấp của Ngôn Nại từ đều đều chuyển thành dồn dập thở gấp, giống như cô đang giãy giụa trên giường, anh ta xuống ghế nhẹ nhàng đến gần giường Ngôn Nại, nét mặt cô có chút khổ sở, xem ra là gặp ác mộng. Tịch Tư mặc kệ hậu quả, vội vàng đánh thức Ngôn Nại vẫn còn đang khổ sở trong mộng tỉnh lại.

Ngôn Nại nghe được có người đang gọi cô liền liều mạng mở mắt nhưng dù cố thế nào cũng không thể mở nổi mắt, đến lúc có người đẩy một cái cô mới đột nhiệt tỉnh lại.

Đôi mắt cô mở to, còn mang theo sự hoảng hốt từ cơn ác mộng, bên trong đôi mắt tràn ngập một tầng hơi nước, ngực vẫn còn phập phồng kịch liệt. Khi cô đã nhìn rõ ràng người đang ở trước mặt và nơi đang nằm thì nước mắt không khống chế được nữa mà trào ra.

“Đừng sợ, chẳng qua chỉ là nằm mơ thôi mà, tỉnh lại là tốt, ngoan nào.” Tịch Tư ngồi bên giường của cô, anh ta ôm Ngôn Nại hiện tại dường như rất mỏng manh vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi. Người đàn ông cường tráng luôn giữ vẻ lạnh lùng hà khắc bây giờ lại dịu dàng giống như có thể chảy nước, rất thích hợp với gương mặt tuấn tú của anh ta. Tịch Tư không phải là người dịu dàng, nhưng anh ta muốn dành hết một chút dịu dàng trong cuộc đời anh ta cho cô gái trong ngực mình.

Ngôn Nại thút tha thút thít một lúc sau mới rời khỏi ngực Tịch Tư, chuyện cô gặp ác mộng trong những năm này nguyên nhân không phải từ anh ta mà ra sao? Chuyện bắt cóc hai năm trước, chuyện cô gặp nguy hiểm của ngày hôm nay, đều là bởi vì anh ta. Nhưng chuyện khiến cô rối rắm là vừa rồi cô còn nằm trong ngực anh ta mà khóc thút thít, đã vậy cô còn không bài xích cái ôm của anh ta. Thật ra thì sau lần bắt cóc đó, cô hoàn toàn không muốn gần gũi với người khác phái, trừ người nhà mình ra, thời điểm đóng phim, cô phải tiếp xúc gần gũi cùng với bạn diễn khác phái, trong lòng cô cũng có chút bài xích. Chẳng lẽ do anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô, cho nên cô không bài xích anh ta? Cô thật sự hy vọng tất cả việc này đều là giấc mơ, đợi sau khi cô tỉnh lại thì có thể trở lại thế giới cũ của mình

Tịch Tư vào phòng vệ sinh lấy một cái khăn mặt ra, lau sạch sẽ tất cả nước mắt trên mặt Ngôn Nại. Nước mắt của phụ nữ có thể chinh phục người đàn ông yêu cô, đây là lần thứ hai Tịch Tư thấy cô khóc, mỗi lần anh ta đều bó tay hết cách chỉ có thể lo lắng suông ngồi bên cạnh, chỉ cần có thể làm cho cô không đau lòng không còn khóc nữa thì muốn anh ta làm gì thì anh ta cũng có thể đồng ý, nước mắt của phụ nữ chính là vũ khí giết người.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em thì đã thích em rồi, đó là mùa hè bốn năm trước, em đang cầm que kem, đứng ở ven đường, đúng lúc tôi đậu xe ở đó.” Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hoàn toàn bản tính của em, thuần khiết như sương, thật sự khiến người khác không thể rời mắt. “Lần tiếp theo tôi gặp em, là lúc thấy có cô gái bị mấy nữ sinh kia ức hiếp, tôi cố ý chạy đến giúp người con gái đó lại không biết người tôi đến giúp lại là em, cho đến khi thấy em chạy từ trong ngõ ra.” Khi đó anh ta mơ hồ cảm thấy được lòng mình, anh ta lo lắng mình sẽ thích cô gái kia, còn cố ý mở miệng dò xét. “Lần thứ ba gặp lại em có thể nói là ở khách sạn Tây Thái. Tổ chức có một chút việc ở Tây Thái, không ngờ em và bạn học của mình cũng đến khách sạn này thuê phòng, gian phòng của các em vừa thuê cũng là nơi tôi vừa đặt chân vào, tôi vẫn ở trên ban công nhìn em. Em và bạn xem phim quá chuyên chú nên cũng không phát hiện ra tôi...” Vì để có thể nhìn cô thật lâu mà Tịch Tư cố chịu đựng vết thương đạn bắn đứng trên ban công rất lâu.

“... ....” Gương mặt Ngôn Nại đỏ lên, cô và bạn học đi đến Tây Thái thuê phòng không phải là để xem phim “người lớn” hay sao? Là do lúc đó cô ấy quá tò mò, còn vừa xem vừa thảo luận nội dung diễn bên trong với bọn Đổng Song Song, về việc nói gì đó cô đã không còn nhớ nữa, nhưng mà để cho người khác thấy được, hình tượng của cô đã bị cô vứt sạch toàn bộ.

Anh ta đang tỏ tình với cô sao? Không thể không nói rằng Ngôn Nại chưa từng trải qua sự kiện được phái nam nghiêm túc tỏ tình như vậy, Đàm Trị Văn ở Tổ diễn kịch Trung Phi cũng từng bày tỏ tình cảm với cô, cô cũng đã xem qua hồ sơ của anh ta, hiểu Đàm Trị Văn không phải thật lòng nên cô cũng không cho Đàm Trị Văn một đáp án, sau đó còn chưa tới nửa tháng, Đàm Trị Văn liền qua lại cùng một nữ diễn viên khác.

Tịch Tư vốn không muốn nói những chuyện này với cô, nói đến những chuyện này anh ta cảm thấy khá xấu hổ nhưng không nói những chuyện này thì lại không biết nên tìm đề tài gì để nói chuyện cùng Ngôn Nại. Tịch Tư muốn đánh lạc hướng suy nghĩ của Ngôn Nại để cô không còn tiếp tục suy nghĩ đến ác mộng lúc nãy nữa.

“Đem trói em đến nước Y là việc hoàn toàn ngoài ý muốn, là có người nhờ tôi mang một người phụ nữ tên là Đàm Tuyết Thuần đi, kết quả là thuộc hạ của tôi trói lầm người. Bọn họ còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đối với em, là do tôi không quản giáo tốt bọn họ, hơn nữa do em bị chuốc xuân dược Huyễn tình nhưng tôi lại hiểu lầm em muốn quyến rũ nên đã làm tổn thương em.

Tịch Tư vốn không muốn mang những thứ trong lòng mình ra nói chuyện với cô, nhưng anh ta thật sự khó xử, không nói những chuyện này thì anh ta lại không biết nên tìm đề tài gì nói chuyện cùng Ngôn Nại, anh ta muốn gây sự chú ý với cô, để cô không còn tiếp tục suy nghĩ đến giấc mơ đó nữa.

“Đêm trói em đến nước Y đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, tôi muốn giúp người khác mang một người phụ nữ tên là Đàm Tuyết Thuần đi, kết quả là thuộc hạ của tôi trói lầm người. Bọn họ còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đối với em, là do tôi không quản giáo tốt bọn họ, chỉ là do em bị chuốc xuân dược Huyễn tình nhưng tôi lại hiểu lầm em muốn quyến rũ nên đã làm tổn thương em. Tôi muốn chịu trách nhiệm với em, không chỉ đơn thuần là chịu trách nhiệm, quan trọng là tôi thích em.” Tịch Tư chậm rãi nói, nếu như không phải thích cô, anh ta muốn bù đắp cho cô, hoàn toàn còn có thể sử dụng những phương thức khác, anh ta không cần thiết phải tới bên cạnh cô phục vụ cô giống như người hầu, anh ta muốn được cô tha thứ, muốn ở chung một chỗ với cô.

“Tôi một mực nói với thuộc hạ của anh là đã trói lầm người rồi, nhưng không có một ai chú ý đến tôi. Tôi cố giãy giụa bày tỏ tôi không muốn, anh cũng không để ý đến ý nguyện của tôi, hiện tại nói cái gì cũng vô ích, chuyện cũng đã phát sinh rồi, đó lại là lần đầu tiên của tôi!” Ngôn Nại rất coi trọng đêm đầu tiên của cô, cô vẫn luôn cho rằng cô sẽ để lại lần đầu tiên này của mình cho người mà cô yêu.

“Tôi và cô đều giống nhau, đó cũng là lần đầu tiên của tôi, tôi không có bạn gái, người phụ nữ tôi tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có một mình mẹ của tôi.” Lúc này anh ta lại có một loại kiêu ngạo khi anh ta là xử nam, anh ta còn có một cảm giác vinh quang với thân xử nam của mình... “Mẹ tôi đã từng thấy hình của cô, từng xem phim cô đóng, bà rất ủng hộ lựa chọn của tôi, hi vọng tôi có thể sớm dẫn cô trở về gặp bà, bà là một phụ nữ rất dịu dàng.”

“Ai muốn thảo luận vấn đề này với anh? Cuối tuần tôi muốn đến nước M tham gia một buổi biễu diễn, anh có thể bảo đảm an toàn của tôi không?” Bây giờ cô vô cùng lo lắng việc này, cô không muốn mạng nhỏ của mình bị đại ca anh ta cho làm vật hi sinh đâu.

“Chỉ cần tôi theo ở bên cạnh thì em sẽ không có chuyện gì.” Đi một chuyến đến nước M thôi mà, coi như đi du lịch là được rồi.

Đây là xem ra cô không thể không có anh ta rồi! Ngôn Nại giận dỗi.

Tờ mờ sáng, hôm nay Ngôn Nại không có lớp, theo tính toán ngày hôm qua của cô thì cô muốn đến công ty ZGC. Tạm thời vì chuyện của đại ca Tịch Tư, cô đi đâu cũng phải mang anh ta theo, anh ta lại thêm chức trách của vệ sĩ.

Có thể cùng Ngôn Nại đi bên cạnh nhau, thật sự vô cùng đúng ý nguyện của Tịch Tư. Anh ta chuẩn bị xe xong xuôi, chờ Ngôn Nại ra cửa. Lúc Ngôn Nại sắp ra khỏi cửa, điện thoại di động của cô vang lên, là điện thoại từ nước Z gọi tới, hiển thị người gọi là Ngôn phu nhân, đến lúc đó Ngôn Minh nhất định sẽ nói chuyện cùng cô, Tịch Tư nghe hiểu được ngôn ngữ của các cô, nên cô đành phải tránh Tịch Tư nghe điện thoại.

Động tác của Ngôn Nại, Tịch Tư đều nhìn rõ, anh ta giả vờ quay ra sau, nhưng vẫn cố vễnh tai nghe, dù sao cũng chỉ nghe được một chút, “Mỗi ngày có nhớ mẹ không?”, “Có thời gian mẹ sẽ về thăm con.” “Mẹ cũng rất nhớ con!”*.... Những thứ khác anh ta đều không nghe rõ, giọng Ngôn Nại cũng thật dịu dàng, mỗi câu lộ ra nhớ nhung. Viên Viên là đàn ông hay là phụ nữ? Nếu Viên Viên là một người đàn ông, nghe giọng Ngôn Nại như vậy, người đàn ông này chắc có quan hệ rất thân mật với cô, anh ta không cần phái người đi nước Z điều tra một chút chứ?

*Theo tiếng trung thì cách xưng hô của nhân vật là ta – ngươi nên Tịch Tư mới không biết Ngôn Minh là con của Ngôn Nại, tuy nhiên khi edit thì nên để xưng hô theo vai vế cho phù hợp với Tiếng Việt.

Ngôn Nại cất điện thoại. Ngôn Minh đã bắt đầu đi nhà trẻ, Ngôn phu nhân nói bé ở trong lớp thường được cô giáo khen ngợi. Ngôn Minh ở trong lớp cũng là một bạn nhỏ có nhân duyên tốt, bé đặc biệt được các cô bạn học yêu thích, về đến nhà bé vẫn còn rất âu sầu oán trách với Ngôn phu nhân về chuyện này. Nghe được chuyện này Ngôn Nại cười trộm một hồi, Minh bánh bao có nhân duyên với các bạn nữ sinh cũng không tệ.

Ngôn Nại và Tịch Tư dùng cơm trong nhà hàng, người ngày hôm qua lại đến tìm Tịch Tư, cảnh tượng lần này của anh ta càng thêm vội vàng, anh ta mạnh mẽ đâm tới phòng ăn, phục vụ nhà hàng có ngăn cản cũng không ngăn được, thể chất quá yếu nên trực tiếp bị anh ta đẩy ngã xuống đất, ánh mắt anh ta đỏ ngầu, bộ dạng giận dữ rất đáng sợ, nhìn thấy Tịch Tư, miệng anh ta run rẩy, nửa ngày cũng không nói được một câu.

Tịch Tư và Ngôn Nại lên tiếng chào hỏi, anh ta liền kêu A D đi ra bên ngoài, hoàn cảnh này không thích hợp nói chuyện, Ngôn Nại gật đầu, cô biết bọn họ có việc gấp, là chuyện bọn họ vừa nói ngày hôm qua càng thêm nghiêm trọng khẩn cấp rồi sao?

Sau khi Tịch Tư rời khỏi đây, một mình Ngôn Nại ngồi trong nhà hàng nhưng cô lại cảm thấy có ánh mắt nhìn mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK