Nhận được điện thoại của bệnh viện, Điền Điền kinh hãi thất sắc. Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi khóc òa lên. Y tá trưởng vội an ủi coo trong điện thoại. “Đừng lo lắng quá! Vết thương của mẹ cháu không nghiêm trọng lắm đâu. Từ từ rồi bà sẽ khỏe lại thôi.”
Dù biết vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng Điền Điền vẫn rất lo. Vì rõ ràng tai nạn do lơ đãng lần này là ảnh hưởng từ chuyện bố cô bị tai nạn xe năm xưa. Cô sợ bà sẽ lại giống như năm đó, suốt một thời gian dài ở trong tình trạng như bị thôi miên, càng sợ vì chuyện này mà mẹ cô lại phải uống thuốc chống trầm cảm lần nữa.
Từ sau khi mẹ Điền Điền bị thương phải nằm viện, ngày nào cô cũng ở trong bệnh viện chăm sóc bà. Cô mang hết cả đồ dùng cá nhân đến phòng bệnh và còn thuê thêm một giường để ở lại. Cô hoàn toàn không về nhà. Một là để có thể chăm sóc tốt cho vết thương của mẹ mình, hai là cô cũng biết thế nào các phóng viên cũng đến làm phiền, tốt nhất là tránh đi một thời gian.
Thấy bà Điền Quyên có một cô con gái hiểu biết và chăm sóc mẹ chu đáo như vậy, các bệnh nhân cùng phòng đều rất ngưỡng mộ, khen bà có phúc. Bà Điền Quyên nhìn con gái mỉm cười mà xót xa. Đúng vậy, bà có phúc, có được một cô con gái ngoan, nhưng tiếc là phúc không đủ nên chồng bà mới ra đi sớm như vậy.
Cứ nghĩ đến người chồng đã sớm qua đời của mình, bà Điền Quyên lại rơi lệ. Điền Điền biết rõ tại sao mẹ mình lại khóc nhưng không dám nói ra, cô chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bà: “Mẹ, mẹ đừng như vậy. Mẹ cứ thế con lo lắm!”
Bà Điền Quyên lấy gạt nước mắt : “Mẹ không sao. Điền Điền, con yên tâm. Vì con, mẹ sẽ không để mình xảy ra chuyện gì đâu.”
Lời của mẹ cũng khiến Điền Điền yên tâm được phần nào.
Biết tin bà Điền Điền bị ngã phải nằm viện. Du Tinh vội vàng chạy đến thăm ngay. Cái miệng liến thoắng hay nói hay cười của cô khiến sắc mặt bà Điền Quyên khá hơn rất nhiều.
Du Tinh ngồi lại khoảng nửa tiếng thì xin phép bà cho bà nghỉ ngơi. Điền Điền tiễn cô, vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, cô đã nói ngay: “Điền Điền, lại có tin tức mới về Liên Gia Kỳ đấy. Cậu đã biết chưa?”
Điền Điền lắc đầu. Mấy ngày nay, cô chỉ ở bệnh viện chăm sóc mẹ, chẳng có tâm trạng nào để ý những chuyện bên ngoài. Cô chẳng hề đọc báo, cũng chẳng lên mạng nên không biết gì cả. “Lại sao thế? Hay là nói chuyện anh ta ra tay đánh tớ?”
Về chuyện mấy tờ báo đăng tin Liên Gia Kỳ ra tay đánh người tối hôm đó, Điền Điền đã gọi điện cho Du Tinh và nói cho cô ấy biết. Cô biết tin tức đó nói quá sự thực. Tuy tối hôm đó, anh ta có hành động mất bình tĩnh nhưng vẫn chưa đến mức đánh người. Mấy phóng viên này đúng là toàn thêm mắm thêm muối viết mò. Có điều, họ viết như vậy cũng chẳng liên quan gì đến cô nên cô chỉ thản nhiên đứng ngoài mà thôi. Dù sao, gã Liên Gia Kỳ đó cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Có oan thì cũng oan rồi. Ngay hôm sau mẹ cô lại bị ngã nên cô càng chẳng có tâm trạng đâu mà chú ý đến chuyện Liên Gia Kỳ đánh người trên báo có phải sự thực hay không.
Tin mà Di Tinh mang đến lại có lợi cho Liên Gia Kỳ. Có một người mẹ trẻ gọi điện đến tòa soạn nói rằng, sau khi nhìn thấy ảnh của Liên Gia Kỳ trên mạng, cô này nhận ra anh ta chính là người tốt bụng đã nhiệt tình giúp đưa cô con gái bị thương của mình đến bệnh viện ở quảng trường Văn hóa của thành phố chữa trị. Khi đó, anh ta không hề để lại tên tuổi, hay số điện thoại liên lạc mà đi mất luôn. Cô ta luôn muốn cảm ơn nhưng không tìm được người. Đến khi làn sóng dư luận dồn dập trên mạng thì cô ta mới biết hóa ra người tốt bụng đó chính là Liên Gia Kỳ đang được công chúng chú ý.
Tòa soạn báo nhanh chóng cử phóng viên đến phỏng vấn cô Dư, bà mẹ trẻ này. Cô Dư kể lại chi tiết chuyện xảy ra hôm đó. Lúc ấy cô dẫn cô con gái nhỏ bảy tuổi đi trượt băng ở quảng trường. Con gái cô rất thích trượt băng. Cháu cùng một đám bạn nhỏ chơi rất vui. Nhưng đang trượt thì cháu không cẩn thận bị ngã, chảy máu đầu, khóc rất thảm thiết. Khi đó, cô sợ phát khiếp, lập tức ôm con lao như điên ra đường gọi taxi để đến bệnh viện.
“Khi đó, vừa may anh Liên lái xe qua. Vừa thấy tôi bế con gái lao ra chặn xe, anh ta lập tức dừng lại, giúp tôi bế cháu lên xe và đưa chúng tôi đến bệnh viện. Lúc ấy tôi vô cùng rối trí. Đến bệnh viện tôi chỉ biết bế con chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Anh ta đã lo toàn bộ chuyện đăng kí, nộp viện phí mà không hề nói một tiếng nào. Sau khi vết thương của con tôi được băng bó xong và cháu đã nằm truyền dịch thì tôi mới nhớ ra, định đi cảm ơn nhưng anh ta đã đi mất rồi. Sau đó, tôi luôn muốn tìm người tốt bụng này để cảm ơn nhưng đi hỏi han mãi mà không có tin tức gì. Đến hôm nay, tôi thấy ảnh anh ta trên mạng. Người tốt bụng như vậy mà lại trở thành đối tượng công kích của bao nhiêu người, họ nói anh ta là ngụy quân tử, là công tử con nhà giàu bất nhân. Sao có thể nói anh ta bất nhân chứ? Tôithaays anh ta rất nhân hậu. Nếu không thì hôm đó, anh ta sẽ không chủ động giúp đỡ mẹ con tôi.”
Ngừng một lát, cô Dư lại nói tiếp: “Đương nhiên, tôi cũng đã đọc chuyện Liên Gia Kỳ gây tai nạn bỏ trốn tám năm trước. Anh ta cũng đã công khai thừa nhận sai lầm mình phạm phải trên blog và còn lên tiếng xin lỗi người thân của nạn nhân và công chúng. Tôi nghĩ, năm đó, tuy anh ta đã phạm sai lầm nhưng lúc đó anh ta còn quá trẻ. Ai mà không từng phạm sai lầm cơ chứ? Biết sai có thể sửa là được rồi, đúng không? Tôi tin con người anh ta bây giờ đã thay đổi. mấy năm nay anh ta đâu có làm gì sai trái khiến người ta phải lên tiếng? Tại sao cứ nhất định pahir trói người ta vào chuyện đã xảy ra từ tám năm trước? nếu là như vậy thì có cần sửa chữa sai lầm không? Tóm lại, tôi cảm thấy những cáo buộc trên mạng bây giờ là vô cùng mất lý trí.”
Sau khi tòa soạn này độc quyền đăng tải bài phỏng vấn cô Dư, không ít các phương tiện truyền thông cũng đăng tin về nó. Trên mạng tự nhiên lại nổi lên một làn sóng.Dân mạng chia thành hai thái cực rất rõ ràng.Số người nói tốt cho Liên Gia Kỳ bắt đầu nhiều lên. Họ cũng rất tán đồng câu nói của cô Dư: “Ai mà không từng phạm sai lầm? Biết sai có thể sửa là được rồi.” Có thể nói là nhân chứng lần này đã trấn áp được dư luận về chuyện tám năm trước và còn khẳng định thêm một điều: không thể quy kết những người giàu có đều là kẻ xấu. giàu có không phải là tội lỗi. Con của người giàu phạm sai lầm không có nghĩa là tội đó tăng thêm một bậc. Điều này hoàn toàn là do tâm lý hận người giàu có mà thôi.
Nhưng vẫn còn khá nhiều cư dân mạng ghét Liên Gia Kỳ. Lí do của họ là dù nói thế nào, anh ta cũng đã gây tai nạn rồi bỏ trốn lại hại người ta rồi còn bất chấp tính mạng của họ mà bỏ đi. Năm đó anh ta cũng đã hai mươi tuổi, Là người trưởng thành, anh ta phải chịu trách nhiệm về những hành động mà mình gây ra. Hành vi xấu xa này dù là tám năm trước hay tám năm sau thì đều phải bị cực lực lên án. Đặc biệt là khi Điền Điền vạch trần chuyện của anh ta trước đây trong buổi phỏng vấn, anh ta đã chạy đến nhà họ Diệp ngay trong tối đó và để xảy ra xô xát. Anh ta đã thừa nhận, tối đó đúng là anh ta có nhất thời mất bình tĩnh. Điều này chứng tỏ tính cách con người này có vấn đề, không đáng được tha thứ như thế.
Còn có người cho rằng, sự xuất hiện của cô Dư này rất khả nghi. Ở đâu tự nhiên nhảy ra một người phụ nữ chủ động liên hệ với tòa soạn lớn tiếng nói tốt cho Liên Gia Kỳ như thế, khiến người ta cảm thấy có chút nghi ngờ. Không chừng anh ta đã dùng tiền để thuê người dẹp yên chuyện này cũng nên.
Về thái độ thù ghét người giàu có, có người đã phát ngôn phản đối: “Giàu có đúng là không có tội nhưng chúng tôi hận người giàu có đem đến sự bất công.” Hai phải ở hai thái cực khác nhau liên tục tranh luận kịch liệt và trở thành một trong những chủ đề nóng nỏng trên blog.
Du Tinh nói: “Cả sáng nay tớ đã ngồi xem blog. Có không ít người không tin lời của cô Dư này, cho rằng rất có thể là Liên Gia Kỳ thuê. Cũng không biết là thật hay là giả nữa.”
Di động hết pin, Điền Điền phải mượn di động của Du Tinh để lên mạng. Cô đọc kỹ bài phỏng vấn liên quan đến cô Dư đó và chú ý đến một chi tiết. Ngày con gái cô ấy xảy ra chuyện chính là ngày nghĩ đông đầu tiên của trường. Điền Điền còn nhớ rất rõ, tối hôm đó, Hoắc Khởi Minh mời cô đi xem triển lãm tranh của Hoắc Lệ Minh. Lúc ấy Lien gia Kỳ đã đến muộn. Khi anh ta xuất hiện, trên tay áo sơ mi của anh ta có mấy vết máu không khó phát hiện lắm. Khi đó, Hoắc Khởi Minh hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra, anh ta chỉ nói qua loa là có chút chuyện trên đường nên đến muộn mà không hề nói rõ nguyên nhân.
Qua chi tiết này, Điền Điền hiểu ra lời của cô Dư kia là thật. Hôm đó, Liên Gia Kỳ đến muộn chính là vì bận đưa mẹ con họ đến bệnh viện. Tay áo anh ta có vết máu, có lẽ là do khi bế cô bé bị dính phải. Dù Điền Điền không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận. Trong chuyện này, Liên Gia Kỳ đã biểu hiện rất tốt, là người tốt bụng không sai một phân một li nào. Tại sao tám năm trước, anh ta không làm như vậy? Nếu lúc đó, sau khi đâm xe vào bố cô, anh ta không sợ hãi bỏ trốn thì bây giờ cô cũng không hận anh ta đến thế.
Đương nhiên, bây giờ anh ta có thể thay đổi, cũng còn tốt hơn là tiếp tục làm người xấu vô trách nhiệm. Điền Điền bắt đầu có thể bình tĩnh để suy nghĩ. Nếu lần này Liên Gia Kỳ lao đao như vậy, anh ta cũng đã thực sự thay đổi, sau này cô cũng không cần phải cố ý nhằm vào anh ta , quyết đấu với anh ta nữa. Cô đã giảm bớt lòng thù hận rồi.
Sau khi Du Tinh rời khỏi bệnh viện không lâu, Hoắc Khởi Minh gọi điện cho Điền Điền.
“Thiên Vũ nói, Du Tinh bảo cậu ấy là mẹ cô đang nằm viện. Không có chuyện gì chứ?”
“Cảm ơn anh. Mẹ tôi không sao. Mấy ngày nữa là bà được ra viện rồi.”
“Vậy thì tốt. Một tuần nữa là đến Tết rồi. Nếu ăn tết ở bệnh viện thì sẽ không được hay lắm.”
Đúng vậy, chỉ còn vài ngày nữa là đến đêm Giao Thừa, nhà nào cũng bận rộn chuẩn bị. Mỗi năm đến dịp này, hai mẹ con đều bắt đầu làm bánh chẻo. Nhưng bây giờ, bà Điền Quyên đang nằm viện, một mình Điền Điền cũng chẳng làm nữa. Cô chỉ có thể ra chợ mua bánh chẻo làm sẵn thôi. “Phải rồi. Tôi đến bệnh viện thăm bác gái một chút có tiện không?”
Điền Điền vội cảm ơn rồi từ chối: “Không cần, không cần đâu. Mẹ tôi… tâm trạng đang không được tốt lắm, không muốn gặp người lạ. Để sau rồi hẵng nói.”
Điền Điền không muốn để Hoắc Khởi Minh chạy đến thăm, một phần vì, đúng là mẹ cô khá trầm lắng, chẳng có tâm trạng nào mà tiếp khách, huống hồ còn là một người lạ mặt không quen biết, hai là, cô chưa từng có bạn nam thân thiết, đến bạn nam cùng học cũng chưa từng dẫn về nhà. Bỗng nhiên, một Hoắc Khởi Minh từ đâu chạy đến, nhất định mẹ cô sẽ hiểu lầm anh ta là bạn trai cô. Cô không muốn có sự hiểu lầm như vậy.
Hoắc Khởi Minh nghe giọng kiên quyết của cô thì cũng không nài thêm nữa: “Vậy cũng được. Nếu có chuyện gì cần giúp, cô cứ gọi điện cho tôi. Đừng khách sáo.”
“Cảm ơn anh Hoắc.”
“Điền Điền, cô đừng khách sáo với tôi được không? Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, đều là bạn bè, còn phải gọi trang trọng như thế làm gì? Du Tinh và Thiên Vũ đã sớm gọi nhau bằng tên rồi. Sau này cô cũng gọi tên tôi là được. Thế nào hả?”
Điền Điền cung kính không bằng tuân lệnh, cô thản nhiên gọi cả tên cả họ anh ta. “Vậy cũng được. Cảm ơn anh, Hoắc Khởi Minh.”