• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Birmingham, nước Anh, một ngôi nhà sơn trắng đơn độc có một cửa ra vào duy nhất.

Chiều tối, hoàng hôn vẽ lên bầu trời vô số ánh cam tầng tầng lớp lớp, thảm cỏ xanh trải dài tắm đẫm trong ánh hoàng hôn. Phía trước ngôi nhà sơn trắng là một hàng hoa hồng đang nở, cánh đổ tươi roi rói.

Một cánh cửa sổ dài mở ra, Liên Gia kỳ đang ngồi một mình ở đó. Trên đầu gối anh đặt cuốn sách chữ nổi đang mở, mười đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên trang sách, thông qua cảm giác để nhận biết nội dung con chữ.

Liên Gia Ký đã về. Khi đẩy cửa vào, cậu đã ngửi thấy mùi cà phê thơm nức. “Anh, thật sự là anh pha cà phê càng ngày càng thơm đấy. Uống cà phê ở bên ngoài thật sự là khó mà nuốt nổi.”

Thời gian năm năm đã trôi qua, Liên Gia Kỳ từ chỗ im lặng lầm lì đã phấn chấn trở lại. Anh dần dần quen với cuộc sống mất đi ánh sáng. Với nghị lực của mình, anh đã cố gắng học tự làm mọi thứ trong cuộc sống ở tình trạng không nhìn thấy gì. Anh không còn cần người khác lúc nào cũng ở bên chăm sóc nữa.

Ban đầu, khi thấy anh trai tự mình pha cà phê, Liên Gia Kỳ đã kinh hãi thót tim, chỉ sợ anh không cẩn thận sẽ bị bỏng. Nhưng sau khi Liên Gia Kỳ bị mù, thính giác và đôi tay anh trở nên nhạy bén lạ thường. Ở môi trường quen thuộc, anh biết rõ vị trí đặt mọi vật dụng như trong lòng bàn tay mình. Bê bình cà phê xuống, anh làm một cách thuần thục như người bình thường.

Sang Anh năm thứ hai, nhờ sự giúp đỡ của chó dẫn đường, Liên Gia kỳ không còn cả ngày ngồi buồn bã trong nhà nữa. Ban đầu, anh chỉ dắt chó ra ngoài đi dạo. Từ một ngày một lần đến một ngày hai lần. Sau đó, từ đi dạo đơn thuần đến đi mua đồ; đến trường khiến thị học chữ nổi; thậm chí là đi làm. Bây giờ anh là thầy giáo dạy Trung văn ở một trường trung học trong vùng. Mỗi tuần, anh lên lớp hai tiết dạy bọn trẻ da trắng mắt xanh nói tiếng Trung.

Chứng kiến sự thay đổi của Liên Gia Kỳ, Liên Gia Ký cảm thấy tự hào về anh trai mình. Sau cú sốc lớn đến như vậy, anh không hề mất đi ý chí mà vẫn cố gắng thay đổi số phận, giương cánh buồn đưa con thuyền cuộc đời mình tiếp tục tiến về phía trước.

Hôm nay, Liên Gia ký mang về cho anh trai một lá thư. “Anh, anh có thư này.”

Liên Gia kỳ nghe tiếng em trai xé phong bì thư rồi nhanh chóng nhận được mấy tờ giấy. Anh đang muốn nói mình sẽ đọc thế nào thì ngón tay anh vô tình chạm lên mặt giấy, đầu ngón tay nhạy bén nói cho anh biết rằng, đây là một als thứu viết bằng chữ nổi. Thảo nào, em trai lại trực tiếp đưa thư cho anh chứ không phải là đọc cho anh nghe. Thư viết bằng chữ nổi thì cậu ấy có đọc cũng không hiểu, đó là bức thư của trường khiếm thị gửi đến.

Đầu ngón tay của anh lần lần trên trang giấy, Liên Gia Kỳ đã tìm thấy dòng đầu tiên và bắt đầu “đọc”. Mới “đọc” được vài chữ, anh đã sững người.

Gia Kỳ, là em, Điền Điền đây.

Bức thư chữ nổi này là do Điền Điền viết. Thực sự quá bất ngờ đối với Liên Gia Kỳ. sao cô lại hiểu ngôn ngữ này cơ chứ?

Thấy anh trai sững người không “đọc” tiếp, Liên Gia Ký thận trọng hỏi: “Anh, bức thư này là do chị HIểu Du nhờ bố mẹ chuyển. Chị ấy nói Điền Điền cầu xin chị ấy rất lâu rồi, xin chị ấy giúp gửi cho anh một lá thư. Bố mẹ cũng không nhẫn tâm từ chối, em cũng thế. Năm đó, anh nói cô ấy còn trẻ không hiểu chuyện, lại không muốn làm liên lụy cô ấy nên nhất định đòi chia tay. Nhưng bây giờ, đã năm năm trôi qua, cô ấy không còn là một thiếu nữ ngây thơ không hiểu sự đời nữa nhưng vẫn kiên trì chờ đợi anh. Hai năm nay, cô ấy đều làm việc từ thiện cho một trường khiếm thị ở thành phố G, còn học cả chữ nổi nữa. Cô ấy viết cho anh lá thư này, anh hãy đọc cho hết đã, được không?”

Lòng Liên Gia Kỳ như có hàng trăm mối tơ vò, đầu ngón tay anh run run tiếp tục lần mò “đọc” thư.

Thời gian trôi qua thật nhanh, loáng một cái đã năm năm rồi. Em mất tin tức của anh cũng đã năm năm. Anh cứ không chịu gặp em, thậm chí còn không cho em liên lạc với anh. Em cũng biết tâm tư của anh, anh muốn để em quên anh đi. Nhưng Gia Kỳ, thời gian năm năm này, hơn một nghìn tám trăm ngày đêm, không có lúc nào em không nhớ đến anh. Anh có biết không?

“Em muốn anh biết rằng, trên thế giới này, luôn có người đợi anh. Dù anh ở nơi nào, dù là lúc nào, vẫn luôn có một người như thế.” Gia Kỳ, đây là lời Man Trinh nói với Thế Quân trong cuốn tiểu thuyết “Bán sinh duyên” (*) của Trương Ái Linh. Bây giờ, em muốn nói cho anh nghe: Em sẽ luôn đợi anh. Anh không xuất hiện một năm, em đợi anh một năm. Anh không xuất hiện mười năm, em đợi anh mười năm. Anh không xuất hiện cả đời, em đợi anh cả đời. Dù anh ở nơi nào trên thế giới này, xin hãy nhớ rằng, luôn có một người vẫn đang đợi anh...

Gia Kỳ, em đợi anh, đợi đến khi Liên Diệp Điền Điền.

(*) Dịch nghĩa: Duyên nửa đời người.

Câu cuối cùng hình như viết sai, ý tứ cũng không rõ nghĩa nhưng Liên Gia Kỳ hiểu câu này hàm ý điều gì. Thành phố G trước đây và Hồng Kông cũng vậy, sau khi con gái lấy chồng sẽ theo phong tục hắn họ của chồng trước họ tên của mình. Nếu Điền Điền và anh kết hôn thì tên cô sẽ là Liên Diệp Điền Điền. Trong cách nói này, cô đã kiên quyết thể hiện tấm lòng mình, đời này kiếp này, cô chỉ nguyện làm vợ anh mà thôi. Nếu không, cô thà để phí tuổi trẻ của mình.

Đầu ngón tay run run lần lần trên trang giấy rất lâu, đôi mắt Liên Gia Kỳ dần dần có một tầng sóng nước mờ mịt. Vô cùng trân trọng, anh gấp mấy trang thư nhỏ lại rồi bỏ vào chiếc ví da mang theo người. Trong ví, ngoài mấy tờ bảng Anh mệnh giá lớn nhỏ khác nhau, còn có một tờ một trăm tệ mới cứng.

Sau khi cất xong lá thư, Gia kỳ hơi nghiêng đầu về phía em trai Liên Gia Ký, đôi mắt vốn vô hồn của anh lúc này sáng rỡ lạ thường: “Gia Ký, em có số điện thoại của đại lý bán vé máy bay không? Em kiểm tra giúp anh. Anh muốn đặt một vé máy bay về thành phố G trong thời gian sớm nhất.”

Liên Gia Ký gần như vui mừng nhảy cẫng lên: “Không thành vấn đề. Anh, em sẽ đi kiểm tra ngay.”

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đã dần tắt hẳn, nhưng trong lòng Liên Gia Kỳ, một ngọn lửa đang dần dần nhen nhóm trở lại. Thế giới của anh đã có ánh sáng mới, không còn là màn đêm vĩnh hằng nữa…

HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK