Nhìn lại đống hỗn độn còn lưu lại hiện trường cãi vã vài tiếng trước, anh mệt mỏi xoa vầng thái dương, đem khăn trải giường cởi ra ném vào máy giặt, thay vào một chiếc ra trải giường mới, sửa soạn một chút, trèo lên giường.
Bàn tay vỗ nhẹ vầng trán, Hứa Biên trong đầu tự hỏi, ban nãy rõ ràng đã nằm mơ chính mình đang nói chuyện với một thiếu niên nào đó, kì thực như thế nào hiện tại một chút cũng không nhớ gì tất, mà tâm tình cứ có cảm giác người nọ không phải ai khác xa lạ, chính là rất quen thuộc, bất quá có nặng óc nghĩ thế nào cũng không tài nào nhận ra, quả nhiên tuổi càng lớn đầu óc cũng lú lẫn rồi đi.
Bỏ đi, dù sao cũng không có gì quan trọng, Hứa Biên tự nhủ như vậy, lập tức nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Buổi sáng, bị tiếng lạch cạch dưới nhà bếp làm Hứa Biên rất nhanh tỉnh dậy, nhíu mày hiếu kì bước xuống nhà bếp, trước mắt lại tiếp tục bắt gặp tình cảnh quen thuộc kia, Từ Nhược Thiên đang bận rộn nấu bữa sáng.
- A, thực... thực xin lỗi. Em làm anh thức giấc sao? - Cảm nhận như có ánh mắt đang theo dõi mình từ phía sau, Từ Nhược Thiên theo bản năng xoay đầu lại, cư nhiên mới nhận ra bản thân đã làm Hứa Biên tỉnh giấc, không suy nghĩ nhiều liền mở miệng vội vã xin lỗi anh.
Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời lập tức bước lên phòng vệ sinh cá nhân, thay y phục vest hàng ngày để chuẩn bị đi làm, lúc này mới đột nhiên nhớ tới người kia đang ở dưới nhà bếp, động tác của anh chậm một lúc, trầm mặc suy nghĩ. Rồi lại lắc đầu cho qua, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Không giống như trước đó, lần này Hứa Biên lại chủ động ngồi vào bàn ăn, đợi Từ Nhược Thiên đem thức ăn đặt lên bàn, anh tự nói bản thân, dù sao hận người này cũng không đem lại lợi ích gì, cứ như tự nhiên mà sống chung với cậu, đợi thời gian nguôi ngoai trôi qua, khi biết bản thân không có tình cảm với cậu, tự giác sẽ đưa đơn ly dị rồi rời khỏi đây đi, vả lại, người kia vốn dĩ mang căn bệnh đau tim bẩm sinh, mà anh lại không muốn vì chuyện này mà đem lại rắc rối, hẳn là nên quyết định như vậy không chừng cũng là phương pháp hay.
Khác với suy nghĩ của Hứa Biên, Từ Nhược Thiên nhìn thấy anh hôm nay không còn từ chối tấm lòng của mình nữa, trong lòng đương nhiên trỗi lên một cỗ ấm áp cùng hạnh phúc không thôi, tâm tình cũng bắt đầu khẩn trương hơn, cười vui vẻ nói.
- Hôm nay em nấu canh gà nhiều lắm, nếu hợp khẩu vị với anh thì cứ ăn nhiều một chút.
- Ân. Cảm ơn.
Anh gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó vẫn là im lặng cúi đầu thưởng thức mỹ vị. Từ Nhược Thiên vui đến mức muốn thở cũng không dám thở, biểu tình phấn khởi quan sát Hứa Biên chăm chút uống bát canh.
- Cậu đứng đó làm gì, mau ngồi đi. - Hứa Biên hạ muỗng xuống, ngẩng đầu hướng Từ Nhược Thiên ra lệnh.
- Hảo hảo. - Cậu khẩn trương kéo ghế ngồi xuống, cũng múc cho mình một bát canh gà, một bên vừa uống bát canh vừa đưa hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào người kia.Hứa Biên đột nhiên ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Từ Nhược Thiên đang chăm chú nhìn mình, đương nhiên bị anh phát hiện cậu ngay lập tức cúi đầu tránh né ánh mắt kia, khóe miệng không tự giác khẽ cong lộ ý cười. Hừ lạnh một tiếng, anh trong lòng khó chịu suy nghĩ, hiện tại cứ dùng biện pháp này cũng không phải cách hay, người kia không chừng lại tưởng anh lâu ngày nhất định sẽ có tình cảm với cậu đi. Thực sự càng nghĩ càng khiến Hứa Biên đầu óc rối tung, cũng có một chút bực bội.
Hứa Biên không nói hai lời, hùng hổ kéo ghế đứng dậy, lấy áo khoác để trên ghế khoác vào. Từ Nhược Thiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng đứng dậy hướng anh hỏi.
- Anh no rồi sao?
- Tôi phải đi làm.
Lạnh lùng trả lời xong, Hứa Biên lập tức nhấc chân bước ra ngoài, mặc cho Từ Nhược Thiên vẫn còn đang ngây ngốc khó hiểu, bất quá ban nãy Hứa Biên anh cũng đã dùng bữa sáng cùng cậu, như vậy đối với cậu đã đủ hạnh phúc rồi đi, Từ Nhược Thiên khiêm tốn cho là vậy, đem chén bát trên bàn bỏ vào bồn rửa chén, thuận miệng huýt sao bài hát cậu yêu thích.
Hứa Biên vừa đến công ty đã bắt gặp bao ánh mắt cùng lời bàn tán về anh, thừa biết bọn họ hẳn là nói về chuyện lễ cưới anh không có mặt hôm qua, Hứa Biên cũng không để ý gì nhiều, mệt mỏi bước lên văn phòng, đưa tay nới lỏng cà vạt, ngồi bệt xuống ghế.
- Tổng giám đốc, là tôi.
Bên ngoài là tiếng gõ cửa của thư ký Tôn, Hứa Biên một lần nữa thở dài, chán nản mở miệng.
- Vào đi.
- Tổng giám đốc, tối qua chủ tịch Lâm gọi điện cho tôi, tuần tới ông ấy sẽ tổ chức lễ cưới của anh và cậu Thiên một lần nữa, lần này ông Lâm nhất định sẽ có mặt.
Hứa Biên đưa tay xoa xoa vầng thái dương, xua tay ý bảo cô ra ngoài. Thư ký Tôn biết rõ những ngày qua anh bận rộn đến mức nào, sự tình hôm qua anh không đến dự lễ cưới cô cũng phán đoán được một ít nguyên nhân, cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh, cô rất nhanh cúi đầu rồi bước ra ngoài.
Chờ thư ký Tôn rốt cuộc rời khỏi, Hứa Biên liền lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi điện cho Từ Nhược Lâm.
- Ông Lâm, tôi có chuyện muốn nói với ông.
- Hảo. Gặp nhau ở chỗ cũ.
Tắt máy, Hứa Biên thu gom tất cả tài liệu hôm nay đưa cho thư ký Tôn giải quyết, dặn cô nếu Từ Nhược Thiên có tới tìm thì bảo anh có cuộc họp, dặn dò xong liền lái xe đến chỗ hẹn gặp Từ Nhược Lâm.
- Hẳn là cô Tôn đã nói cho cậu chuyện đó rồi đi? - Từ Nhược Lâm đặt ly trà xuống bàn, nhếch miệng hướng Hứa Biên cười đắc ý.
- Là ông làm có phải không? - Hứa Biên bỏ qua lời nói của ông, lập tức đi thẳng vào vấn đề chính.
- Chuyện gì?
- Đừng diễn kịch nữa? Rõ ràng lễ cưới hôm đó ông đã sai người hại con trai tôi. Không phải tôi đã thỏa hiệp hợp đồng của chúng ta rồi sao, con trai tôi không liên quan, có việc gì cứ đổ hết lên đầu tôi được rồi!
- Hắc hắc... tôi cũng chẳng muốn giấu diếm gì. Phải, là tôi đó. Cậu có quyền ý kiến? Đương nhiên không rồi, tổn thương đến lòng tự trọng của cháu tôi, cậu nghĩ trực tiếp làm hại cậu là tôi sẽ thỏa mãn sao? - Từ Nhược Lâm thu hồi lại nụ cười ban nãy, gương mặt trong chốc lát lập tức biến sắc, giận dữ nói.
Vừa nghe đến đây Hứa Biên chỉ có thể nén giận trong lòng, hai tay nắm chặt thành quyền, miễn cưỡng mở miệng.
- Được rồi, tôi sẽ tổ chức lại lễ cưới, việc gì nếu ông muốn tôi sẽ làm theo. Nhưng tuyệt đối buông tha cho con trai tôi, nó chỉ là đứa trẻ vô tội.
- Cậu có vẻ yêu thương con trai cậu quá nhỉ. Còn mãnh liệt hơn cả tình phụ tử nữa a. Thực cảm động. - Từ Nhược Lâm bật cười thành tiếng, tiếp tục cầm tách trà đưa lên miệng uống một ngụm.
- Không phải chuyện của ông. Còn nữa, tại sao không nói cho tôi biết chuyện cậu ta bệnh đau tim bẩm sinh? - Hứa Biên hừ lạnh trả lời, sau liền nhớ ra điều gì, cau mày quay sang Từ Nhược Lâm hỏi.
- Cái gì? Tiểu Thiên nó lại tái bệnh nữa sao? - Ông nghe đến đây không khỏi cả kinh hoảng sợ, sốt ruột nói.
- Cậu ta không sao. Tôi đã đưa cậu ta đến bệnh viện kịp thời. Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?
- Nó không cho phép tôi nói cho bất kì ai biết. Đặc biệt là cậu. Dù sao cũng không quá nghiêm trọng, tôi chỉ sợ nó gặp chuyện gì xúc động nên căn bệnh tái phát thôi. - Từ Nhược Lâm lo lắng thở dài, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng ông vẫn là luôn lo sợ tình cảnh của nam nhân kia.
- Nếu ông buông tha cho con trai tôi, tôi sẽ ở bên cạnh chăm sóc cậu ta, đương nhiên tính cả về việc làm một người chồng nữa. Được chứ? - Hứa Biên biểu tình nghiêm túc nhìn Từ Nhược Lâm, không chút do dự tuyên bố.
- Nếu cậu không làm được, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu. Hảo, quyết định như vậy đi.
HẾT CHƯƠNG 13Hứa Biên đột nhiên ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Từ Nhược Thiên đang chăm chú nhìn mình, đương nhiên bị anh phát hiện cậu ngay lập tức cúi đầu tránh né ánh mắt kia, khóe miệng không tự giác khẽ cong lộ ý cười. Hừ lạnh một tiếng, anh trong lòng khó chịu suy nghĩ, hiện tại cứ dùng biện pháp này cũng không phải cách hay, người kia không chừng lại tưởng anh lâu ngày nhất định sẽ có tình cảm với cậu đi. Thực sự càng nghĩ càng khiến Hứa Biên đầu óc rối tung, cũng có một chút bực bội.
Hứa Biên không nói hai lời, hùng hổ kéo ghế đứng dậy, lấy áo khoác để trên ghế khoác vào. Từ Nhược Thiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng đứng dậy hướng anh hỏi.
- Anh no rồi sao?
- Tôi phải đi làm.
Lạnh lùng trả lời xong, Hứa Biên lập tức nhấc chân bước ra ngoài, mặc cho Từ Nhược Thiên vẫn còn đang ngây ngốc khó hiểu, bất quá ban nãy Hứa Biên anh cũng đã dùng bữa sáng cùng cậu, như vậy đối với cậu đã đủ hạnh phúc rồi đi, Từ Nhược Thiên khiêm tốn cho là vậy, đem chén bát trên bàn bỏ vào bồn rửa chén, thuận miệng huýt sao bài hát cậu yêu thích.
Hứa Biên vừa đến công ty đã bắt gặp bao ánh mắt cùng lời bàn tán về anh, thừa biết bọn họ hẳn là nói về chuyện lễ cưới anh không có mặt hôm qua, Hứa Biên cũng không để ý gì nhiều, mệt mỏi bước lên văn phòng, đưa tay nới lỏng cà vạt, ngồi bệt xuống ghế.
- Tổng giám đốc, là tôi.
Bên ngoài là tiếng gõ cửa của thư ký Tôn, Hứa Biên một lần nữa thở dài, chán nản mở miệng.
- Vào đi.
- Tổng giám đốc, tối qua chủ tịch Lâm gọi điện cho tôi, tuần tới ông ấy sẽ tổ chức lễ cưới của anh và cậu Thiên một lần nữa, lần này ông Lâm nhất định sẽ có mặt.
Hứa Biên đưa tay xoa xoa vầng thái dương, xua tay ý bảo cô ra ngoài. Thư ký Tôn biết rõ những ngày qua anh bận rộn đến mức nào, sự tình hôm qua anh không đến dự lễ cưới cô cũng phán đoán được một ít nguyên nhân, cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh, cô rất nhanh cúi đầu rồi bước ra ngoài.
Chờ thư ký Tôn rốt cuộc rời khỏi, Hứa Biên liền lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi điện cho Từ Nhược Lâm.
- Ông Lâm, tôi có chuyện muốn nói với ông.
- Hảo. Gặp nhau ở chỗ cũ.
Tắt máy, Hứa Biên thu gom tất cả tài liệu hôm nay đưa cho thư ký Tôn giải quyết, dặn cô nếu Từ Nhược Thiên có tới tìm thì bảo anh có cuộc họp, dặn dò xong liền lái xe đến chỗ hẹn gặp Từ Nhược Lâm.
- Hẳn là cô Tôn đã nói cho cậu chuyện đó rồi đi? - Từ Nhược Lâm đặt ly trà xuống bàn, nhếch miệng hướng Hứa Biên cười đắc ý.
- Là ông làm có phải không? - Hứa Biên bỏ qua lời nói của ông, lập tức đi thẳng vào vấn đề chính.
- Chuyện gì?
- Đừng diễn kịch nữa? Rõ ràng lễ cưới hôm đó ông đã sai người hại con trai tôi. Không phải tôi đã thỏa hiệp hợp đồng của chúng ta rồi sao, con trai tôi không liên quan, có việc gì cứ đổ hết lên đầu tôi được rồi!
- Hắc hắc... tôi cũng chẳng muốn giấu diếm gì. Phải, là tôi đó. Cậu có quyền ý kiến? Đương nhiên không rồi, tổn thương đến lòng tự trọng của cháu tôi, cậu nghĩ trực tiếp làm hại cậu là tôi sẽ thỏa mãn sao? - Từ Nhược Lâm thu hồi lại nụ cười ban nãy, gương mặt trong chốc lát lập tức biến sắc, giận dữ nói.
Vừa nghe đến đây Hứa Biên chỉ có thể nén giận trong lòng, hai tay nắm chặt thành quyền, miễn cưỡng mở miệng.
- Được rồi, tôi sẽ tổ chức lại lễ cưới, việc gì nếu ông muốn tôi sẽ làm theo. Nhưng tuyệt đối buông tha cho con trai tôi, nó chỉ là đứa trẻ vô tội.
- Cậu có vẻ yêu thương con trai cậu quá nhỉ. Còn mãnh liệt hơn cả tình phụ tử nữa a. Thực cảm động. - Từ Nhược Lâm bật cười thành tiếng, tiếp tục cầm tách trà đưa lên miệng uống một ngụm.
- Không phải chuyện của ông. Còn nữa, tại sao không nói cho tôi biết chuyện cậu ta bệnh đau tim bẩm sinh? - Hứa Biên hừ lạnh trả lời, sau liền nhớ ra điều gì, cau mày quay sang Từ Nhược Lâm hỏi.
- Cái gì? Tiểu Thiên nó lại tái bệnh nữa sao? - Ông nghe đến đây không khỏi cả kinh hoảng sợ, sốt ruột nói.
- Cậu ta không sao. Tôi đã đưa cậu ta đến bệnh viện kịp thời. Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?
- Nó không cho phép tôi nói cho bất kì ai biết. Đặc biệt là cậu. Dù sao cũng không quá nghiêm trọng, tôi chỉ sợ nó gặp chuyện gì xúc động nên căn bệnh tái phát thôi. - Từ Nhược Lâm lo lắng thở dài, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng ông vẫn là luôn lo sợ tình cảnh của nam nhân kia.
- Nếu ông buông tha cho con trai tôi, tôi sẽ ở bên cạnh chăm sóc cậu ta, đương nhiên tính cả về việc làm một người chồng nữa. Được chứ? - Hứa Biên biểu tình nghiêm túc nhìn Từ Nhược Lâm, không chút do dự tuyên bố.
- Nếu cậu không làm được, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu. Hảo, quyết định như vậy đi.
HẾT CHƯƠNG 13