Mà Từ Nhược Thiên chính là lần đầu tiên được người mình thầm mến nhiều năm nay hôn môi, đương nhiên trong lòng vui sướng không sao tả nổi, chỉ biết ôm lấy cổ Hứa Biên mặc cho anh hôn, nhưng là kinh nghiệm hôn thì không biết gì tất, cơ hồ tinh thần có chút khẩn trương, không biết phải làm gì. Không kể đến những lúc tình cảnh thế này nhất định sau đó sẽ phát sinh chuyện gì rồi đi, liền thẹn đến hai gò má ửng hồng.
Cảm nhận người dưới thân cơ thể có chút cứng ngắc, Hứa Biên mở hai mắt, nhẹ nhàng buông Từ Nhược Thiên ra. Đột nhiên cuộc hôn bị đứt quãng, Từ Nhược Thiên kinh ngạc tròn mắt nhìn anh, vừa thẹn vừa thắc mắc hỏi.
- Làm... làm sao vậy?
- Tôi nên hỏi cậu mới đúng, có vẻ cậu hơi khẩn trương. Có chuyện gì không? Hay là không quen?
- A? Không... không có. Em chỉ là... - Từ Nhược Thiên ngượng ngùng ngoảnh mặt, hai mắt đột nhiên lóe sáng làm nổi bật bộ dạng e thẹn của cậu, Hứa Biên cư nhiên bị làm cho ngây ngốc.
Sau một hồi phát ngốc chăm chú nhìn người kia, Hứa Biên rốt cuộc mới ngộ nhận chính mình có điểm không bình thường, bất quá, chính là anh hành động như vậy, mục đích cũng chỉ vì thiếu niên kia, nếu như có thể kìm hãn tình cảm với thiếu niên, thay vào đó là thử cảm giác với nam nhân này sẽ thế nào.
Anh còn nhớ những lần không có Hứa Tinh bên cạnh, tối đến lại không ngừng nhung nhớ đến y, hạ bộ bất thình lình ngẩng đầu, đương nhiên phải bất đắc dĩ cắn răng đưa tay an ủi, giải quyết nhu cầu xong lại không ngừng trách cứ bản thân mình. Sự tình thế này cũng cứ thế diễn ra lâu dài, tựa hồ không thể chấm dứt mãi, nếu như hiện tại thay đổi khẩu vị, e rằng sau này sẽ có thể nhờ cơ thể nam nhân này mà quên đi thiếu niên kia, không chừng cũng là biện pháp tốt, vốn dĩ cả hai cũng đã là vợ chồng, người kia cũng đã thừa nhận yêu anh, chuyện này có lẽ chỉ là lẽ thường tình đi.
Hứa Biên trầm mặc nhìn Từ Nhược Thiên, vươn tay ra phía trước tắt đèn phòng, căn phòng lúc này chỉ còn lại ánh sáng êm dịu của đèn neon màu cam, bất giác tạo nên khung cảnh lãng mạn.
Từ Nhược Thiên hai gò má nóng ran như lửa đốt, rốt cuộc hiện tại mới có thể đối mặt với Hứa Biên, ấp úng nói.
- Chúng ta... không chờ đến ngày cưới sao?
- Sao vậy? Cậu không muốn?
- Không có a. Em... chỉ hơi căng thẳng một chút. - Cậu mỉm cười hạnh phúc, hai tay vẫn gắt gao bám trên cổ anh.
Hứa Biên không nói gì, bộ dạng miễn cưỡng cúi xuống hôn môi Từ Nhược Thiên, nhẹ nhàng mút hai cánh môi mềm mại, sau đó vươn đầu lưỡi hé mở môi cậu, đưa đầu lưỡi tiến vào bên trong.
Từ Nhược Thiên kinh ngạc nhìn từng động tác của Hứa Biên, anh không lẽ định hôn cậu theo kiểu Pháp chứ, cậu từ đó đến giờ luôn phản cảm với cách hôn này, quả thực có chút kinh sợ a.Thời điểm Từ Nhược Thiên còn đang bối rối không biết phải phản khảng làm sao, cư nhiên đầu lưỡi của mình bị Hứa Biên bắt lấy, đảo lộn một vòng quanh lưỡi, nước bọt hai người trộn lẫn vào nhau, động tác không ngừng của anh khiến cậu có chút run rẩy, hai mắt bất giác nhắm chặt.
- Ưm...
Bàn tay Hứa Biên mò mẫm xuống phía dưới ngực Từ Nhược Thiên, đưa tay cởi từng nút áo xuống, rồi mò mẫm vào bên trong xoa nắn hai nụ hoa trước ngực cậu.
Khung cảnh hiện tại thực muốn Từ Nhược Thiên chui đầu xuống đất, vừa hạnh phúc mà vừa ngại ngùng, lén lút mở hai mắt ra quan sát biểu tình của Hứa Biên, chỉ thấy anh đang cau mày, xem ra đang rất tập trung cao độ, liền phấn khích cong khóe mắt, tiếp tục hôn lưỡi người kia.
Có cảm giác lần đầu tiên hôn môi nồng nhiệt với nam nhân khác có chút không quen, sau một hồi khiến anh bất thình lình mất hứng, không muốn tiếp tục hôn cậu nữa, đành vội vã buông môi cậu ra, ngồi trên giường.
Từ Nhược Thiên không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Hứa Biên, cũng ngơ ngác ngồi dậy, đưa ngón tay kéo hai bên áo lại.
- Có.. có chuyện gì sao?
Hứa Biên trầm mặc không nói gì, hừ lạnh một tiếng, một lúc lâu mới lạnh lùng lên tiếng.
- Tôi mệt rồi, ngủ đi.
Rồi nằm xuống giường đưa tay đắp chăn lại, xoay lưng về phía cậu, chậm rãi nhắm hai mắt.
Từ Nhược Thiên vẫn là cứng người ngồi trên giường, hai mắt vẫn dán lên người Hứa Biên, bị lời nói cùng hành động lạnh lùng của anh làm cho ngây ngốc, rốt cuộc không biết bản thân đã làm sai điều gì, thuận miệng hỏi anh một câu, thanh âm có chút run rẩy.
- Hứa Biên... cái kia, có phải hay không... anh không có cảm giác em?
Hứa Biên nghe rõ câu hỏi của cậu, nhưng vẫn là không mở mắt, lạnh lùng nhắc lại.
- Tôi mệt rồi, cậu cũng ngủ đi. Ngày mai tôi còn phải đi làm.
Từ Nhược Thiên tuyệt vọng rũ mi mắt, ngón tay run rẩy chạm lên môi mình, ra là ban nãy chỉ là hành động miễn cưỡng thôi sao, hoàn toàn không phải cảm giác yêu thương nên anh mới hôn cậu sao.
- Hảo... anh ngủ ngon.
Hai tay cậu run rẩy cài nút áo lại, cơ thể nặng nề nằm xuống giường, lặng lẽ rơi lệ. Tim đau quá, nhưng không phải là đau vì căn bệnh tái phát, chính là cảm thấy lồng ngực rất chật hẹp mà thống khổ.
Đã yêu người kia ngần ấy năm, đương nhiên anh như thế nào cậu đều biết rõ. Hành động từ nãy đến giờ có thể đều do hoàn cảnh bắt buộc, thời điểm anh đột nhiên buông cậu, cậu đã phán đoán sự miễn cưỡng thế nào trong từng động tác của anh.
Bất quá, Từ Nhược Thiên vẫn không hiểu lý do vì sao Hứa Biên lại như vậy, chỉ là cậu biết anh nhất thời chỉ đối tốt với cậu, còn tình cảm có hay không e rằng không có khả năng.
Càng suy nghĩ tiêu cực càng khiến Từ Nhược Thiên rơi lệ nhiều hơn. Chờ đến khi Hứa Biên ngủ cũng đã lâu, cậu mới từ trên giường ngồi dậy, nặng nhọc lết từng bước vào phòng tắm, rửa sạch mặt mình, lại không kìm được mà vừa khóc vừa đưa tay lau nước mắt, khóe miệng nhất thời khẽ xong lên, cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình thực có chút thảm hại đi, ai lại đi khóc lóc chỉ vì chồng mình không tiếp tục "quan hệ" với mình nữa chứ.
Sau một hồi khóc thỏa mãn, Từ Nhược Thiên rốt cuộc bình tâm trở lại, hít thở sâu, tự ngắm mình trong gương, đưa tay chạm lên vầng mắt bị sưng đỏ, bật cười nói.
- Mày thật là ngốc, có vậy cũng khóc a.
Rồi vỗ vỗ hai bên má mình, nhe răng mỉm cười, lại cảm thấy nụ cười chính mình có chút quỷ dị, chán nản không muốn cười nữa, xua tay bỏ qua rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cậu nhẹ nhàng bước tới chỉnh lại chăn cho anh, bật máy điều hòa lên, rón rén đem đống khung tranh cùng màu vẽ của mình dọn sang một bên, rồi mới cẩn thận trèo lên giường, từ phía sau lén lút ôm lấy thắt lưng Hứa Biên, vui vẻ nhắm hai mắt ngủ đi.
Buổi sáng, Từ Nhược Thiên mệt mỏi mở hai mắt, với tay mò mẫm trên tủ tìm điện thoại, lập tức mở lớn hai mắt, đã gần 11 giờ trưa a. Cậu hốt hoảng ngồi dậy, cư nhiên trên đầu trỗi lên một trận đau nhức, đau đớn đưa tay ôm lấy đầu, rốt cuộc đã làm sao vậy.
Lết tấm thân rời khỏi giường, cảm thấy thân thể thập phần mệt mỏi, cơ hồ giống như mình bị phát sốt vậy, Từ Nhược Thiên khó khăn lắm mới đi tới nhà tắm, đi tiểu rồi đánh răng rửa mặt, vẫn là một trận ong ong đau nhói.
Khí lực cạn kiệt khiến cậu không còn sức để vận động, đánh răng rửa mặt xong liền lười biếng trở về phòng nằm dài trên giường, một lát cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
- Hứa Biên... - Từ Nhược Thiên kinh ngạc nhìn Hứa Biên vẫn trong bộ y phục ở nhà, tay đem chậu nước bước vào, khó hiểu nhìn anh.
- Ngồi dậy uống thuốc, cậu bị cảm mạo rồi đấy. - Hứa Biên tiêu sái ngồi xuống giường, phân từng loại thuốc rồi rót nước vào ly.
- A? Em như thế nào cảm mạo chứ? Không phải là anh sao? - Cậu chậm rãi ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, nhận lấy ly nước cùng thuốc trên tay anh
- Không phải hôm qua chúng ta hôn nhau sao? Tôi lây bệnh cho cậu cũng không biết à. - Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, nhúng khăn lạnh vào chậu nước.
- Ồ, ra là vậy. Vậy... anh không đi làm... là vì chăm sóc cho em sao? - Từ Nhược Thiên gật đầu hiểu chuyện, lén lút đưa mắt quan sát từng động tác của Hứa Biên, cười tủm tỉm nói.
- Hồi sáng tôi có đến công ty, giao việc cho nhân viên xong rồi trở về nhà mới phát hiện cậu bị cảm mạo. - Anh đỡ cậu nằm xuống giường, đưa khăn ôn nhu đặt lên trán cậu.
Từ Nhược Thiên hạnh phúc đến cười tít mắt, vội vã nắm lấy bàn tay Hứa Biên, hớn hở nói.
- Cảm ơn anh.
- Không có gì, cậu chăm sóc tôi, tôi cũng phải có trách nhiệm chăm sóc cậu thôi.
Nói xong liền cúi đầu nhìn cậu, ôn nhu mỉm cười, đưa tay xoa lấy đầu cậu.
- Nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc. Có gì cứ gọi tôi.
- Hảo.
HẾT CHƯƠNG 19Thời điểm Từ Nhược Thiên còn đang bối rối không biết phải phản khảng làm sao, cư nhiên đầu lưỡi của mình bị Hứa Biên bắt lấy, đảo lộn một vòng quanh lưỡi, nước bọt hai người trộn lẫn vào nhau, động tác không ngừng của anh khiến cậu có chút run rẩy, hai mắt bất giác nhắm chặt.
- Ưm...
Bàn tay Hứa Biên mò mẫm xuống phía dưới ngực Từ Nhược Thiên, đưa tay cởi từng nút áo xuống, rồi mò mẫm vào bên trong xoa nắn hai nụ hoa trước ngực cậu.
Khung cảnh hiện tại thực muốn Từ Nhược Thiên chui đầu xuống đất, vừa hạnh phúc mà vừa ngại ngùng, lén lút mở hai mắt ra quan sát biểu tình của Hứa Biên, chỉ thấy anh đang cau mày, xem ra đang rất tập trung cao độ, liền phấn khích cong khóe mắt, tiếp tục hôn lưỡi người kia.
Có cảm giác lần đầu tiên hôn môi nồng nhiệt với nam nhân khác có chút không quen, sau một hồi khiến anh bất thình lình mất hứng, không muốn tiếp tục hôn cậu nữa, đành vội vã buông môi cậu ra, ngồi trên giường.
Từ Nhược Thiên không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Hứa Biên, cũng ngơ ngác ngồi dậy, đưa ngón tay kéo hai bên áo lại.
- Có.. có chuyện gì sao?
Hứa Biên trầm mặc không nói gì, hừ lạnh một tiếng, một lúc lâu mới lạnh lùng lên tiếng.
- Tôi mệt rồi, ngủ đi.
Rồi nằm xuống giường đưa tay đắp chăn lại, xoay lưng về phía cậu, chậm rãi nhắm hai mắt.
Từ Nhược Thiên vẫn là cứng người ngồi trên giường, hai mắt vẫn dán lên người Hứa Biên, bị lời nói cùng hành động lạnh lùng của anh làm cho ngây ngốc, rốt cuộc không biết bản thân đã làm sai điều gì, thuận miệng hỏi anh một câu, thanh âm có chút run rẩy. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
- Hứa Biên... cái kia, có phải hay không... anh không có cảm giác em?
Hứa Biên nghe rõ câu hỏi của cậu, nhưng vẫn là không mở mắt, lạnh lùng nhắc lại.
- Tôi mệt rồi, cậu cũng ngủ đi. Ngày mai tôi còn phải đi làm.
Từ Nhược Thiên tuyệt vọng rũ mi mắt, ngón tay run rẩy chạm lên môi mình, ra là ban nãy chỉ là hành động miễn cưỡng thôi sao, hoàn toàn không phải cảm giác yêu thương nên anh mới hôn cậu sao.
- Hảo... anh ngủ ngon.
Hai tay cậu run rẩy cài nút áo lại, cơ thể nặng nề nằm xuống giường, lặng lẽ rơi lệ. Tim đau quá, nhưng không phải là đau vì căn bệnh tái phát, chính là cảm thấy lồng ngực rất chật hẹp mà thống khổ.
Đã yêu người kia ngần ấy năm, đương nhiên anh như thế nào cậu đều biết rõ. Hành động từ nãy đến giờ có thể đều do hoàn cảnh bắt buộc, thời điểm anh đột nhiên buông cậu, cậu đã phán đoán sự miễn cưỡng thế nào trong từng động tác của anh.
Bất quá, Từ Nhược Thiên vẫn không hiểu lý do vì sao Hứa Biên lại như vậy, chỉ là cậu biết anh nhất thời chỉ đối tốt với cậu, còn tình cảm có hay không e rằng không có khả năng.
Càng suy nghĩ tiêu cực càng khiến Từ Nhược Thiên rơi lệ nhiều hơn. Chờ đến khi Hứa Biên ngủ cũng đã lâu, cậu mới từ trên giường ngồi dậy, nặng nhọc lết từng bước vào phòng tắm, rửa sạch mặt mình, lại không kìm được mà vừa khóc vừa đưa tay lau nước mắt, khóe miệng nhất thời khẽ xong lên, cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình thực có chút thảm hại đi, ai lại đi khóc lóc chỉ vì chồng mình không tiếp tục "quan hệ" với mình nữa chứ.
Sau một hồi khóc thỏa mãn, Từ Nhược Thiên rốt cuộc bình tâm trở lại, hít thở sâu, tự ngắm mình trong gương, đưa tay chạm lên vầng mắt bị sưng đỏ, bật cười nói.
- Mày thật là ngốc, có vậy cũng khóc a.
Rồi vỗ vỗ hai bên má mình, nhe răng mỉm cười, lại cảm thấy nụ cười chính mình có chút quỷ dị, chán nản không muốn cười nữa, xua tay bỏ qua rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cậu nhẹ nhàng bước tới chỉnh lại chăn cho anh, bật máy điều hòa lên, rón rén đem đống khung tranh cùng màu vẽ của mình dọn sang một bên, rồi mới cẩn thận trèo lên giường, từ phía sau lén lút ôm lấy thắt lưng Hứa Biên, vui vẻ nhắm hai mắt ngủ đi.
Buổi sáng, Từ Nhược Thiên mệt mỏi mở hai mắt, với tay mò mẫm trên tủ tìm điện thoại, lập tức mở lớn hai mắt, đã gần 11 giờ trưa a. Cậu hốt hoảng ngồi dậy, cư nhiên trên đầu trỗi lên một trận đau nhức, đau đớn đưa tay ôm lấy đầu, rốt cuộc đã làm sao vậy.
Lết tấm thân rời khỏi giường, cảm thấy thân thể thập phần mệt mỏi, cơ hồ giống như mình bị phát sốt vậy, Từ Nhược Thiên khó khăn lắm mới đi tới nhà tắm, đi tiểu rồi đánh răng rửa mặt, vẫn là một trận ong ong đau nhói.
Khí lực cạn kiệt khiến cậu không còn sức để vận động, đánh răng rửa mặt xong liền lười biếng trở về phòng nằm dài trên giường, một lát cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
- Hứa Biên... - Từ Nhược Thiên kinh ngạc nhìn Hứa Biên vẫn trong bộ y phục ở nhà, tay đem chậu nước bước vào, khó hiểu nhìn anh.
- Ngồi dậy uống thuốc, cậu bị cảm mạo rồi đấy. - Hứa Biên tiêu sái ngồi xuống giường, phân từng loại thuốc rồi rót nước vào ly.
- A? Em như thế nào cảm mạo chứ? Không phải là anh sao? - Cậu chậm rãi ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, nhận lấy ly nước cùng thuốc trên tay anh
- Không phải hôm qua chúng ta hôn nhau sao? Tôi lây bệnh cho cậu cũng không biết à. - Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, nhúng khăn lạnh vào chậu nước.
- Ồ, ra là vậy. Vậy... anh không đi làm... là vì chăm sóc cho em sao? - Từ Nhược Thiên gật đầu hiểu chuyện, lén lút đưa mắt quan sát từng động tác của Hứa Biên, cười tủm tỉm nói.
- Hồi sáng tôi có đến công ty, giao việc cho nhân viên xong rồi trở về nhà mới phát hiện cậu bị cảm mạo. - Anh đỡ cậu nằm xuống giường, đưa khăn ôn nhu đặt lên trán cậu.
Từ Nhược Thiên hạnh phúc đến cười tít mắt, vội vã nắm lấy bàn tay Hứa Biên, hớn hở nói.
- Cảm ơn anh.
- Không có gì, cậu chăm sóc tôi, tôi cũng phải có trách nhiệm chăm sóc cậu thôi.
Nói xong liền cúi đầu nhìn cậu, ôn nhu mỉm cười, đưa tay xoa lấy đầu cậu.
- Nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc. Có gì cứ gọi tôi.
- Hảo.
HẾT CHƯƠNG 19