- Hứa Biên, em nghe mọi người nói rằng chúng ta sẽ tổ chức đám cưới lại có phải không?
- Ân. - Hứa Biên qua loa trả lời, nhanh chân bước đến thang máy.
- Cảm ơn anh nhiều lắm, ông em bảo lễ cưới lần này ông sẽ có mặt, như vậy thực sự quá tốt rồi.
Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, tầm mắt dừng lại ở bàn tay Từ Nhược Thiên vẫn thủy chung ôm lấy cánh tay mình, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu.
Từ Nhược Thiên ngơ ngác nhìn Hứa Biên, không hiểu vì sao anh đột nhiên lại nhìn chằm chằm mình như vậy, gương mặt phút chốc đỏ ửng, ấp úng kêu.
- Mặt... mặt em dính gì sao?
- Buông tay, cậu đang làm nhăn tay áo tôi.
Hứa Biên lạnh lùng ném một câu, Từ Nhược Thiên rốt cuộc mới ngộ nhận, khẩn trương bỏ tay xuống, cười ha hả gãi đầu.
- Ha ha, thực xin lỗi. - Sau đó là bĩu môi biểu tình ủy khuất, tiếp tục mở miệng nói.
- Em có mang bữa trưa đến cho anh đấy, lát nữa chúng ta cùng ăn đi.
- Hôm nay tôi bận nhiều việc, không có thời gian. - Hứa Biên chỉnh lại vạt áo, thang máy mở cửa, bộ dạng tiêu sái bước ra ngoài.
Từ Nhược Thiên ủ rũ hạ mi mắt, người kia từ khi nào đã biết dùng ngữ điệu lạnh lùng thế này rồi, thực sự nghĩ lại thời điểm năm ấy, anh không phải là người rất dịu dàng và lịch lãm sao. Thở dài, cậu cúi đầu lẽo đẽo theo sau Hứa Biên bước vào văn phòng, ngồi xuống bàn khách đẩy hộp cơm về phía mình.
- Em nấu nhiều lắm, anh thực sự không ăn sao? - Ngữ điệu vừa mang theo nũng nịu vừa buồn bã, Từ Nhược Thiên đưa mắt quan sát Hứa Biên đang ngồi xuống bàn làm việc.
- Không phải tôi đã nói bận sao?
- Vậy thì... em ăn một mình vậy. - Từ Nhược Thiên chán nản thở dài, một thân lẻ loi múc một muỗng cơm cho vào miệng, vừa nhai vừa nghẹn ngào nhìn Hứa Biên.
- Thực sự không ăn sao? Em nấu rất ngon mà a. Anh xem...
Một tay ôm lấy hộp cơm, một tay cầm muỗng thức ăn bước tới kề ngay miệng Hứa Biên. Hứa Biên bực dọc ngoảnh mặt đi, gằn giọng nói.
- Phiền quá, tôi bận lắm. Cậu không thấy sao?
- Ồ. Xin lỗi.
Sống mũi cậu cay cay, bộ dạng tội nghiệp bước về chỗ ngồi, nhâm nhi mỹ thực do chính tay mình nấu, bất quá hiện tại không còn thấy ngon miệng nữa rồi, chính là người kia không một chút để ý thành tâm của cậu đi.
Hứa Biên đang dán mắt vào màn hình máy tính, cư nhiên động tác bấm bàn phím lập tức dừng lại, lén lút đưa mắt quan sát thân ảnh người kia tủi thân ngồi ăn một hộp cơm to tướng, anh hiện tại để ý, nam nhân này thực sự rất giống trẻ con, ngay cả một muỗng cơm cũng phải cho một nắm cơm thật to tướng, vì thế lúc nhai trong miệng đương nhiên sẽ phồng hai bên má phúng phính ra, thực sự... rất đáng yêu nha.Gượm đã, như thế nào lại khen người nọ đáng yêu chứ, Hứa Biên trong nháy mắt giật mình sực tỉnh, thầm chửi mắng bản thân cư nhiên dám khen cháu trai của kẻ thù, anh thực sự điên rồi, điên thật rồi. Bị tâm tình dày vò khiến Hứa Biên không tự giác phát bực người kia, lạnh lùng hướng cậu lên tiếng.
- Từ Nhược Thiên, cậu cứ ngồi ăn ở đây thế này tôi làm sao tập trung làm việc. Ra ngoài.
- Nhưng mà...
- Tôi bảo cậu ra ngoài. - Chưa đợi Từ Nhược Thiên dứt lời, Hứa Biên một lần nữa ra lệnh.
- Hảo... hảo.
Không hiểu sao trong lòng lại mất mát thế này, Từ Nhược Thiên ủ rũ đứng dậy, đem hộp cơm trên tay ôm trước ngực chậm rãi bước ra ngoài.
Hứa Biên cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ điên rồ trong đầu, tựa lưng vào ghế, tầm mắt lại để ý đến khung ảnh trên bàn, anh ngẩng người dậy, đưa tay cầm lấy.
Thiếu niên kia nụ cười thật thuần khiết, trong sáng tựa như một thiên thần vậy, nháy mắt lúc này hiện lên khoảnh khắc thân mật của hai người, thiếu niên cùng anh dùng cơm, cùng anh tắm rửa, cùng anh ngủ chung một giường, hai cơ thể một lớn một nhỏ ôm lấy nhau, trao cho nhau hơi ấm nồng đượm.
Tự hỏi chính mình, nếu như anh và y sớm biết không phải ruột thịt của nhau, liệu duyên phận có cho phép anh và y cùng một chỗ. Bất quá có lẽ là không nên, bởi lẽ thiếu niên vốn dĩ đem lòng yêu nam nhân kia, cho dù có cùng anh một chỗ, trái tim vẫn không thể trao cho anh, đối với y hai người chỉ là quan hệ phụ tử, tình yêu là một thứ xa vời khác.
Tim không tự giác co thắt lại, đau lắm, thứ tình cảm không nên có mà lại không thể vứt đi, Hứa Biên xoay ghế về phía cửa sổ, nước mắt theo hốc mắt tuôn xuống, thực sự hiện tại anh chỉ có thể luôn luôn mong nhớ y, kìm nén tình cảm chính mình giành cho y, một hài tử bé bỏng đã lớn khôn của anh, Hứa Tinh.
=========
Từ Nhược Thiên trở về nhà, từng bước nặng nề đi xuống nhà bếp, đảo mắt quanh một mâm thức ăn mình đã cất công nấu cho người kia, thở ra một cách mệt mỏi, đem phần cơm ban nãy đổ vào thùng rác, thu dọn chén bát bỏ vào bồn rửa sạch sẽ.
Rửa chén bát xong lại lên phòng giặt đồ, thời điểm cậu đang lục lọi đống quần áo trong máy giặt, cư nhiên tìm thấy khăn trải giường đêm hôm qua, nhìn thấy những chất lỏng màu đỏ của mình tiết ra, không hiểu sao tình cảnh ấy lại tái hiện trong đầu, hai tay cậu run rẩy, hốc mắt không nhịn được chảy ra nước mắt.
Cậu đem khăn trải giường bỏ vào thau nước, chính là vết bẩn kia chỉ có thể giặt bằng tay mới có thể xóa đi được. Cư nhiên cứ vò mãi vết bẩn kia, khiến Từ Nhược Thiên không tự chủ rơi vào thất thần.
"Cái bản mặt của cậu dù có không thèm nhìn tôi cũng đã thấy phát nôn..."
"Ngay cả đứa con trai duy nhất của tôi cậu cũng làm hại đến"
Trong đầu Từ Nhược Thiên từ lâu đã nghi ngờ, Từ Nhược Lâm chính là người gây sức ép cho Hứa Biên, tất cả chỉ vì muốn cậu được hạnh phúc, chỉ vì muốn cậu được vui vẻ bên cạnh người mình yêu, nhưng có lẽ ông không hề biết rằng, trong lòng nếu thực sự yêu một người, chính là sẽ luôn để người mình yêu được hạnh phúc, đừng vì hạnh phúc cá nhân mà tổn thương đến người ta.
Nhưng là cậu không làm sao không thể ngừng yêu anh, tham lam muốn được ở bên cạnh anh, mặc dù anh một chút cũng không có tình cảm với cậu. Cậu vẫn cho rằng cuộc sống sẽ giống như một cuốn tiểu thuyết, sống chung với nhau lâu ngày không chừng sẽ nảy sinh tình cảm thì sao, quan trọng chính là phải có tính nhẫn nại chờ đợi.
Từ Nhược Thiên không ngừng tự lừa dối bản thân mình, nhưng cũng có cảm giác bản thân được hy vọng một chút, cậu vốn dĩ đã đưa ra quyết định, đợi thời gian nguôi ngoai trôi qua, nếu như người kia không yêu cậu, cậu tình nguyện để bản thân trả tự do cho anh, trả lại niềm hạnh phúc cho anh.
Nghĩ lại, Từ Nhược Thiên bây giờ mới để ý, ra là tình yêu vừa có thể đem cho ta hạnh phúc, cũng lại đem cho ta thống khổ, nhưng đối với cậu hiện tại ranh giới ấy còn rất hoang mang, rốt cuộc kết cục cuốn tiểu thuyết này của cậu, sẽ là hạnh phúc về sau, hay là không hề hạnh phúc.
Nhân lúc bản thân còn đang thất thần suy nghĩ, nước trong bồn thau cư nhiên bị tràn ra ngoài, Từ Nhược Thiên lập tức tỉnh lại, vội vã khóa vòi nước, tiếp tục vò sạch khăn trải giường.
Giặt đồ, rồi lại phơi đồ, sau đó là lau dọn nhà cửa, Từ Nhược Thiên một bên rón rén đẩy cửa thư phòng của Hứa Biên, chỉ thấy trước mắt mình là một mớ hỗn độn giấy tờ cùng giấy rác, bụi bẩn lâu ngày lưu lại trên cửa sổ bốc lên mùi nồng nặc. Cậu theo bản năng xua xua tay, bước tới mở rèm cửa sổ, đem chổi lông quét sạch bụi.
Trên bàn làm việc lẫn dưới nền nhà chi chít văn kiện cùng soạn thảo, cậu hít sâu một hơi, xắn tay áo, cúi xuống nhặt lên, cẩn thận sắp xếp ngăn nắp để trên bàn làm việc. Từ Nhược Thiên một bên vừa xem xét giấy tờ vừa cau mày khó hiểu, việc làm ở công ty quả nhiên chỉ dùng đến giấy thôi sao, thực sự nhìn thấy khiến cậu cũng đủ choáng váng rồi đi.
Thời điểm bản thân còn đang chăm chú, cả người Từ Nhược Thiên bất ngờ bị ghế xoay phía sau làm cho ngã bệt xuống đất, văn kiện ở dưới ghế cư nhiên bị cậu làm xáo trộn cả lên, Từ Nhược Thiên đưa tay ôm lấy đầu, vội vã sắp xếp lại văn kiện để lại chỗ cũ. Dọn dẹp thư phòng của Hứa Biên thật gọn gàng xong, cậu gật đầu tự khen chính mình, cười tủm tỉm bước ra ngoài.
HẾT CHƯƠNG 14Gượm đã, như thế nào lại khen người nọ đáng yêu chứ, Hứa Biên trong nháy mắt giật mình sực tỉnh, thầm chửi mắng bản thân cư nhiên dám khen cháu trai của kẻ thù, anh thực sự điên rồi, điên thật rồi. Bị tâm tình dày vò khiến Hứa Biên không tự giác phát bực người kia, lạnh lùng hướng cậu lên tiếng.
- Từ Nhược Thiên, cậu cứ ngồi ăn ở đây thế này tôi làm sao tập trung làm việc. Ra ngoài.
- Nhưng mà...
- Tôi bảo cậu ra ngoài. - Chưa đợi Từ Nhược Thiên dứt lời, Hứa Biên một lần nữa ra lệnh.
- Hảo... hảo.
Không hiểu sao trong lòng lại mất mát thế này, Từ Nhược Thiên ủ rũ đứng dậy, đem hộp cơm trên tay ôm trước ngực chậm rãi bước ra ngoài.
Hứa Biên cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ điên rồ trong đầu, tựa lưng vào ghế, tầm mắt lại để ý đến khung ảnh trên bàn, anh ngẩng người dậy, đưa tay cầm lấy.
Thiếu niên kia nụ cười thật thuần khiết, trong sáng tựa như một thiên thần vậy, nháy mắt lúc này hiện lên khoảnh khắc thân mật của hai người, thiếu niên cùng anh dùng cơm, cùng anh tắm rửa, cùng anh ngủ chung một giường, hai cơ thể một lớn một nhỏ ôm lấy nhau, trao cho nhau hơi ấm nồng đượm.
Tự hỏi chính mình, nếu như anh và y sớm biết không phải ruột thịt của nhau, liệu duyên phận có cho phép anh và y cùng một chỗ. Bất quá có lẽ là không nên, bởi lẽ thiếu niên vốn dĩ đem lòng yêu nam nhân kia, cho dù có cùng anh một chỗ, trái tim vẫn không thể trao cho anh, đối với y hai người chỉ là quan hệ phụ tử, tình yêu là một thứ xa vời khác.
Tim không tự giác co thắt lại, đau lắm, thứ tình cảm không nên có mà lại không thể vứt đi, Hứa Biên xoay ghế về phía cửa sổ, nước mắt theo hốc mắt tuôn xuống, thực sự hiện tại anh chỉ có thể luôn luôn mong nhớ y, kìm nén tình cảm chính mình giành cho y, một hài tử bé bỏng đã lớn khôn của anh, Hứa Tinh.
=========
Từ Nhược Thiên trở về nhà, từng bước nặng nề đi xuống nhà bếp, đảo mắt quanh một mâm thức ăn mình đã cất công nấu cho người kia, thở ra một cách mệt mỏi, đem phần cơm ban nãy đổ vào thùng rác, thu dọn chén bát bỏ vào bồn rửa sạch sẽ.
Rửa chén bát xong lại lên phòng giặt đồ, thời điểm cậu đang lục lọi đống quần áo trong máy giặt, cư nhiên tìm thấy khăn trải giường đêm hôm qua, nhìn thấy những chất lỏng màu đỏ của mình tiết ra, không hiểu sao tình cảnh ấy lại tái hiện trong đầu, hai tay cậu run rẩy, hốc mắt không nhịn được chảy ra nước mắt.
Cậu đem khăn trải giường bỏ vào thau nước, chính là vết bẩn kia chỉ có thể giặt bằng tay mới có thể xóa đi được. Cư nhiên cứ vò mãi vết bẩn kia, khiến Từ Nhược Thiên không tự chủ rơi vào thất thần.
"Cái bản mặt của cậu dù có không thèm nhìn tôi cũng đã thấy phát nôn..."
"Ngay cả đứa con trai duy nhất của tôi cậu cũng làm hại đến"
Trong đầu Từ Nhược Thiên từ lâu đã nghi ngờ, Từ Nhược Lâm chính là người gây sức ép cho Hứa Biên, tất cả chỉ vì muốn cậu được hạnh phúc, chỉ vì muốn cậu được vui vẻ bên cạnh người mình yêu, nhưng có lẽ ông không hề biết rằng, trong lòng nếu thực sự yêu một người, chính là sẽ luôn để người mình yêu được hạnh phúc, đừng vì hạnh phúc cá nhân mà tổn thương đến người ta.
Nhưng là cậu không làm sao không thể ngừng yêu anh, tham lam muốn được ở bên cạnh anh, mặc dù anh một chút cũng không có tình cảm với cậu. Cậu vẫn cho rằng cuộc sống sẽ giống như một cuốn tiểu thuyết, sống chung với nhau lâu ngày không chừng sẽ nảy sinh tình cảm thì sao, quan trọng chính là phải có tính nhẫn nại chờ đợi.
Từ Nhược Thiên không ngừng tự lừa dối bản thân mình, nhưng cũng có cảm giác bản thân được hy vọng một chút, cậu vốn dĩ đã đưa ra quyết định, đợi thời gian nguôi ngoai trôi qua, nếu như người kia không yêu cậu, cậu tình nguyện để bản thân trả tự do cho anh, trả lại niềm hạnh phúc cho anh.
Nghĩ lại, Từ Nhược Thiên bây giờ mới để ý, ra là tình yêu vừa có thể đem cho ta hạnh phúc, cũng lại đem cho ta thống khổ, nhưng đối với cậu hiện tại ranh giới ấy còn rất hoang mang, rốt cuộc kết cục cuốn tiểu thuyết này của cậu, sẽ là hạnh phúc về sau, hay là không hề hạnh phúc.
Nhân lúc bản thân còn đang thất thần suy nghĩ, nước trong bồn thau cư nhiên bị tràn ra ngoài, Từ Nhược Thiên lập tức tỉnh lại, vội vã khóa vòi nước, tiếp tục vò sạch khăn trải giường.
Giặt đồ, rồi lại phơi đồ, sau đó là lau dọn nhà cửa, Từ Nhược Thiên một bên rón rén đẩy cửa thư phòng của Hứa Biên, chỉ thấy trước mắt mình là một mớ hỗn độn giấy tờ cùng giấy rác, bụi bẩn lâu ngày lưu lại trên cửa sổ bốc lên mùi nồng nặc. Cậu theo bản năng xua xua tay, bước tới mở rèm cửa sổ, đem chổi lông quét sạch bụi.
Trên bàn làm việc lẫn dưới nền nhà chi chít văn kiện cùng soạn thảo, cậu hít sâu một hơi, xắn tay áo, cúi xuống nhặt lên, cẩn thận sắp xếp ngăn nắp để trên bàn làm việc. Từ Nhược Thiên một bên vừa xem xét giấy tờ vừa cau mày khó hiểu, việc làm ở công ty quả nhiên chỉ dùng đến giấy thôi sao, thực sự nhìn thấy khiến cậu cũng đủ choáng váng rồi đi.
Thời điểm bản thân còn đang chăm chú, cả người Từ Nhược Thiên bất ngờ bị ghế xoay phía sau làm cho ngã bệt xuống đất, văn kiện ở dưới ghế cư nhiên bị cậu làm xáo trộn cả lên, Từ Nhược Thiên đưa tay ôm lấy đầu, vội vã sắp xếp lại văn kiện để lại chỗ cũ. Dọn dẹp thư phòng của Hứa Biên thật gọn gàng xong, cậu gật đầu tự khen chính mình, cười tủm tỉm bước ra ngoài.
HẾT CHƯƠNG 14