“Cám ơn anh đã chịu theo em, thật sự cám ơn anh.”
Cơm tối là ăn cùng với Lâm Thiến Vân, dù sao vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, sau khi ôm chặt hắn điên cuồng gào khóc một rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nghĩ muốn đi ăn cơm tối.
Ngồi ở trong phòng ăn, tính cách Lâm Thiến Vân cũng không còn quá hướng nội như khi còn ở trong phim trường nữa, điều bất ngờ chính là, Lâm Thiến Vân đã xem qua từng tác phẩm của Văn Diễn Vũ, nói chuyện thao thao bất tuyệt. Trong giọng nói mơ hồ biểu hiện ra cảm giác chán nản tiếc nuối thay cho Văn Diễn Vũ, Văn Diễn Vũ chỉ cười cười không hề trả lời.
Vừa ăn vừa nói chuyện, bất tri bất giác thời gian rất nhanh trôi qua.
Sau khi tiễn Lâm Thiến Vân trở về, đã quá muộn rồi, Văn Diễn Vũ lại không ngờ Tiết Tầm lại đứng dưới lầu chờ hắn.
Nhẹ nhàng vuốt ve lông A Khôi, Văn Diễn Vũ xoay người đi tắm rửa.
Thực ra, hắn cũng không muốn cùng Tiết Tầm nói chuyện xa cách lạnh lùng như vừa rồi, quá mức sắc bén không chỉ dễ dàng chọc giận đến người khác, hơn nữa, còn dễ dàng giấy lên cảm giác muốn chinh phục, nhưng khi đối mặt với thái độ hùng hổ dọa người của đối phương, dù có muốn khống chế chính mình, cũng thật sự không chút dễ dàng.
Dòng nước nhẹ nhàng giội rửa, trôi chảy.
Tắm xong, đi ngang qua tủ kính trưng bày, bên trong tủ được đặt vào từng chiếc từng chiếc cúp, đại đa số đều là của cha hắn, màu vàng chói lọi, cứ như là cuốn lưu bút ghi chép lại đoạn thời gian đã từng quá mức huy hoàng lộng lẫy kia.
Thời gian trong quá khứ.
Mở tủ ra, Văn Diễn Vũ lấy ra một khung ảnh được đặt ở vị trí đẹp nhất, trong tấm hình cổ xưa ấy, một nhà ba người tươi cười vô cùng ấm áp.
Khi đó hắn mới sáu, bảy tuổi.
Trong hình, cha hăng hái năng động, tuy đã qua tuổi thanh niên nhưng vẫn khó có thể tìm thấy vết tích thời gian đọng lại trên gương mặt của ông ấy, tướng mạo vẫn anh tuấn như trước, hơn nữa, thời gian càng tích lũy càng thêm ý vị thành thục. Mẹ với mái tóc màu nâu đỏ uốn lượn bồng bềnh, xinh đẹp mê người, phần gáy trắng như tuyết thấp thoáng lộ ra, giống như chim thiên nga cao quý thanh nhã, nụ cười chưa đầy hạnh phúc không thể nào che giấu được.
Hắn đứng ở giữa hai người, nụ cười đơn giản gần như ngớ ngẩn.
Đã không còn cách nào cứu vãn.
Văn Diễn Vũ đem khung ảnh nhét trở lại tủ kính, ngồi xổm người xuống ôm chặt lấy A Khôi.
Mỗi lần nhìn thấy, đều sẽ không nhịn được mà hận cha.
Nếu như không phải vì cha, gia đình này làm sao có thể biến thành trò cười, mẹ làm sao có thể hút thuốc nhiều đến mức ung thư phổi, hắn như thế nào cần phải cắm đầu cắm cổ bất chấp tất cả sống chết kiếm nhiều tiền?
Một gia đình hoàn hảo như thế làm sao có thể nát vụn?
Chính bản thân cha làm sao có thể chết với Hiv?
Hắn thật sự rất hận.
Ôm A Khôi nhìn hàng chữ lác đác trong kịch bản, Văn Diễn Vũ dần dần ngủ thiếp đi.
×××
“OK! Chỉ cần thêm vài ngày nữa, đoàn phim của chúng ta có thể kết thúc rồi.”
Lục Nguyên bắt chuyện xong, liền vỗ vỗ vai Văn Diễn Vũ: “Diễn Vũ, phần diễn của cậu đã xong. Thời điểm đó chỉ cần lại trở lại diễn thêm một vài cảnh phụ nữa là được rồi.”
Văn Diễn Vũ gật đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Phần diễn của Tiết Tầm đã kết túc từ ngày hôm qua, hôm nay cũng không xuất hiện nữa, có lẽ là đang bận.
Thiếu đi Tiết Tầm, trong trường quay không ít nam thanh nữ tú thậm chí nhân viên công tác đều trở nên lười biếng.
Đối với Văn Diễn Vũ mà nói, điều đó là điều không thể tốt hơn, tiến trình quay phim kết thúc, hắn và Tiết Tầm cũng trở về quan hệ không hề quen biết.
Hơn nữa, nhờ vào tiền thù lao lần này, những tháng tiếp theo hắn có thể sống an nhàn thoải mái hơn một chút.
“Ai, vân vân.”
Văn Diễn Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thiến Vân đang mang theo một túi nhựa đến gần.
Văn Diễn Vũ đã sắp rời khỏi phim trường, xung quanh chỉ có một mình Lâm Thiến Vân.
Lâm Thiến Vân kéo kéo mái tóc dài, có chút ngượng ngùng: “Đây là xườn xào chua ngọt mà mẹ em đã làm ở nhà, làm quá nhiều, anh giúp em ăn một phần đi.”
Văn Diễn Vũ lắc đầu: “Cảm ơn, không…”
“Ai nha, anh cầm đi mà!”
Lâm Thiến Vân cúi đầu kín đáo đưa cho hắn, quay người nhanh chóng chạy mất.
Văn Diễn Vũ cầm hộp cơm đựng trong túi nhựa, có chút muốn cười.
Hắn đương nhiên sẽ không yêu nam nhân, nhưng nếu có thể hắn cũng không muốn yêu nữ nhân, giống như cha hắn, không chịu trách nhiệm, hắn không làm được.
Đêm khuya về nhà ôm A Khôi đi tắm rửa, mèo lười khóc lóc van nài, không chịu đi vào khuôn phép.
Từ khi A Hoa đi rồi, A Khôi cũng càng ngày càng lười biếng hơn, cả ngày chỉ vùi mình nằm ườn trên ban công tắm nắng không chịu di chuyển.
Giằng co đến khi toàn thân Văn Diễn Vũ dính đầy lông mèo mới đem A Khôi tắm rửa sạch sẽ xong, bản thân cũng mệt mỏi đến mức không thể chịu được nữa.
Rửa sạch sẽ hộp cơm, đặt lên bàn ăn trong nhà bếp.
Sau này, thời điểm quay bổ sung sẽ trả lại.
Tiền trong sổ tiết kiệm vẫn còn đủ dùng, gần đây cũng sẽ không có chuyện gì quan trọng, Văn Diễn Vũ tắm xong, mở máy vi tính ra, lên mạng xem lướt qua những thông tin du lịch gần nhất.
Rất nhiều tuyến đường, trời nam biển bắc đều có.
Văn Diễn Vũ nhìn lướt qua các thông tin, qua loa ghi nhớ rồi mới đóng máy vi tính lại.
Tiết Tầm lúc này thật sự vô cùng bận bịu, cho dù không có tâm tình nào, album cũng phải được ghi, bất đắc dĩ chọn đại vài bản tình ca rồi vội vã thu âm, cũng may giọng ca Tiết Tầm âm thực sự quá tốt, hiệu quả thu âm cũng không tệ.
Đến bài hát thứ mười bảy kia, Tiết Tầm vẫn luôn nghe rất nhiều lần, y cũng biết thể loại nhạc này thực sự không thích hợp để đem ra làm ca khúc chủ đề, nhưng bởi vì y quá thích nên cũng đành chịu, cùng Chung Kiện thương lượng qua nhiều lần, hắn mới đáp ứng thủ sóng tuyên truyền.
Trong khi vẫn đang bận rộn ngập đầu, lúc nghỉ ngơi lại không tự chủ nhớ tới Văn Diễn Vũ.
Nói không bi thương, đó là giả.
Trong phương diện tình cảm, Tiết Tầm từ trước đến nay chưa từng gặp bất lợi, thời điểm cắm đầu đọc sách khi học cấp ba, y nhận thư tình cơ hồ đến nỗi hai tay nhuyễn nhừ, một khi đối với nữ sinh nào lộ ra chút hứng thú, đối phương lập tức ám chỉ muốn hẹn hò, thậm chí còn dùng lạc mềm buộc chặt để giữ chặt y bên cạnh, từ khi tiến vào giới diễn viên, chuyện như vậy càng lúc càng tăng thêm, từ xưa tới nay chưa từng có ai chân chính cự tuyệt y như vậy.
Dù sao, y là Tiết Tầm.
Đối chiếu với tính cách nhất quán của y, nếu đối phương đã tuyệt tình như thế, y sẽ thẳng thắng buông tay, thế nhưng, lần này lại không nỡ.
Đây quả thật là lần đầu tiên y gặp phải người như vậy, trong giới diễn viên có hàng ngàn hàng vạn người, lại chưa từng gặp người nào trầm tĩnh như thế, ngay cả nụ cười cũng đều ẩn chứa dáng vẻ phong khinh vân đạm (mây gió điềm nhiên).
Cảm xúc muốn tiếp cận, muốn giải thoát, muốn bảo vệ chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Mới vừa thu âm xong hai đơn khúc, liền nhận được điện thoại của Lục Nguyên.
Quá trình tuyên truyền phim có chút vấn đề nhỏ.
Theo yêu cầu của Lục Nguyên, hình ảnh tuyên truyền là hai tấm áp phích.
Một tấm là hình ảnh Tiết Tầm cùng Tiết Nhan đang tranh chấp, xung quanh là những mảnh vụn thủy tinh bị vỡ nát đã qua xử lý, mặt khác, tấm còn lại là cảnh quay dưới trời chiều lần kia, Tiết Tầm cùng Văn Diễn Vũ chụp ảnh chung, chỉ là hai bóng lưng vô cùng đơn giản, bốn phía từng tầng từng tầng ánh nắng di động.
Ý kiến của Từ đạo diễn là đem tấm thứ nhất đến rạp chiếu phim, Lục Nguyên thì lại hi vọng hai tấm đều được chọn dùng.
Cuối cùng ai cũng không thuyết phục được ai, Lục Nguyên không thể làm gì khác hơn là phải mượn tay Tiết Tầm lần này. Nếu Tiết Tầm mở miệng nói giúp, chuyện đó sẽ trở nên rất dễ dàng.
Tiết Tầm trong lòng hơi động, nói Lục Nguyên trước tiên đem hai tấm hình đó gửi hết tới.
Từ trước đến nay y đã chụp không biết bao nhiêu áp phích quảng cáo, thế nhưng lần này lại là lần đầu tiên muốn nhìn.
Tấm hình cùng tiểu Nhan tự nhiên không thành vấn đề, mặt khác, với tấm còn lại, Tiết Tầm chăm chú nhìn thật lâu, cảm giác tựa như có cái gì đó vô cùng sống động, tỉ mỉ, nhưng lại không thể nói thành lời.
Rút ra một điếu thuốc, nhưng chưa kịp châm lửa, lập tức bị tiểu trợ lý đoạt đi mất, đưa lên một tách trà làm dịu cổ họng.
Trong lúc thu âm bài hát, nhất định phải bảo đảm âm sắc.
Tiết Tầm mỉm cười, không nói gì.
Album này chính là album đầu tiên từ khi y ký kết hợp đồng với công ty giải trí Cảnh Thành, đối với công ty mà nói là chuyện vô cùng quan trọng, mà đối chính y mà nói thế nhưng lại là vô bổ.
Từ sau khi lần đầu tiên mang về danh hiệu ảnh đế, y cũng đã không còn thiếu tiền nữa, rồi đến thời điểm album của y phát hành, y bất ngờ trở thành nam ca sĩ xuất sắc nhất, thanh danh của y càng ngày càng tăng thêm.
Cho dù có vinh quang một lần nữa, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Điều y muốn bây giờ, cũng không phải là vinh quang có khả năng dành được.
×××
Cuối cùng, thời điểm tuyên truyền vẫn lựa chọn đồng thời hai tấm áp phích.
[ lạc đường ] tuy rằng không tính là một bộ phim điện ảnh lớn được đầu tư tỉ mỉ, thế nhưng bởi vì có Tiết Tầm gia nhập, thêm vào đó lại là bộ phim đầu tay của Lục Nguyên, người có bối cảnh gia đình vô cùng hoành tráng, nên rất được mọi người mong chờ.
Truyền thông rất nể tình, đến không ít. Ánh đèn vẫn luôn nhấp nháy lóe chớp, đương nhiên mục tiêu chủ yếu vẫn là những hình ảnh có mặt Tiết Tầm.
Tiết Tầm mặc âu phục chính thức của nhân vật Lâm Nghiệp Minh trong phim, cũng không có quá nhiều trang sức. Không biết có phải bởi vì vóc người quá tốt, khí chất quá thịnh hay không, chỉ bằng một bộ âu phục đơn giản mà toàn thân liền trở nên tao nhã cuốn hút, thậm chí còn mang theo từng tia từng tia vẻ đẹp cấm dục.
Tiết Nhan kéo kéo cánh tay Tiết Tầm, mặc lễ phục dạ hội màu xanh nhạt, nụ cười xán lạn.
Từ xa nhìn lại, chính là, cảnh đẹp ý vui.
Văn Diễn Vũ cũng tới, từ sau khi đóng xong phim, đây là lần đầu tiên Tiết Tầm nhìn thấy lại Văn Diễn Vũ.
Hắn cũng đang mặc trang phục chính, đeo ca-ra-vat nhạt màu, thậm chí so với Tiết Tầm còn muốn đoan trang nghiêm chỉnh hơn, làn da ngay dưới ánh đèn có chút tái nhợt, nụ cười ôn hòa điềm đạm. Hắn không đứng ở nơi ánh đèn tập trung chiếu xuống, liền không ai để ý đến hắn.
Hắn tựa hồ thật sự không thích hợp sống trong cái vòng luẩn quẩn phức tạp này.
Đơn giản lên tiếng kết thúc, đưa lưng về phía hai tấm áp phích quảng cáo, rồi tiến vào rạp chiếu phim.
Chủ chế đều ngồi ở ghế khách quý, hàng thứ nhất ở giữa là Lục Nguyên cùng Tiết Tầm, Lục Nguyên từ đầu đến cuối đều cùng phóng viên hàn huyên trao đổi, sau khi ngồi xuống vẫn như cũ duy trì vẻ mặt tươi cười.
Chỗ ngồi của Văn Diễn Vũ thì ở ngay bên cạnh Tiết Tầm.
Ánh đèn cùng màn hình đồng thời tối sầm lại, phụ đề chậm rãi sáng lên.
[ lạc đường ].
Quang cảnh mờ mịt mông lung xuất hiện, rồi chậm rãi sáng lên, ống kính tiến lại gần, là khuôn mặt quá mức hoàn mỹ không cần chỉnh sửa của Tiết Tầm.
Ánh sáng tựa như mũi kiếm bén nhọn đâm thủng mông lung.
Chỉnh sửa hậu kỳ đều là do Lục Nguyên làm, Tiết Tầm cùng Văn Diễn Vũ đều chưa từng xem qua.
Tiết Tầm là vì quá bận, còn Văn Diễn Vũ thì cảm thấy không cần thiết.
Hình ảnh mà Lục Nguyên tạo ra vô cùng tuyệt vời, thủ pháp nối ghép đặc biệt tự nhiên, nhu hòa, rất có tính nghệ thuật. Thậm chí cảnh giường chiếu mập mờ này đó đều được xử lý xa hoa đẹp đẽ, không chút nào cảm thấy dâm loạn.
Toàn bộ sinh hoạt của Lâm Nghiệp Minh đều bị khai bày ra ánh sáng, bất kể là âm u hay là tốt đẹp.
Mà quan sát từ góc độ chuyên nghiệp, vẫn có cảm giác rất nhiều thứ còn không đủ, đối thoại quá mức văn bản, diễn viên mới cứng nhắc, hí kịch xung đột không đủ kịch liệt vân vân.
Phim điện ảnh vẫn luôn được lướt qua trên màn hình, đến phân cảnh lái xe kia, sau khi trải qua hậu kỳ, đoạn giãy dụa càng hiện lên đặc biệt chân thật, tiếng thở dốc gấp gáp từ trong cổ họng phát ra, nháy mắt không khí trở nên khẩn trương hồi hộp, phối hợp chặt chẽ cùng âm thanh lẹt xẹt giãy dụa từ đôi chân.
Hình ảnh bức bách nhanh chóng khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Đôi tay thon dài tay kia thoáng nới lỏng, trong lúc giật mình, hình ảnh quen thuộc lại được lướt qua.
Một đoạn đối thoại không tính là ấm áp, nhưng hai bóng lưng cứng nhắc lại hài hòa.
Màn hình bị tà dương nhiễm phải, màu quýt nhu hòa êm dịu, làm nổi bật xúc cảm ấm áp khó có thể diễn tả bằng lời.
Vầng sáng lưu chuyển, xán lạn rực rỡ.
Đại sảnh chiếu phim hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai cảm thấy hai người nam nhân như thế thân mật đứng đó có gì không ổn.
Thời điểm ống kính camera rời xa đã chậm rãi cố định hình ảnh kia, từng chút từng chút dời đi, mang theo lưu luyến.
Bóng đêm mạnh mẽ bao trùm xuống, Lâm Nghiệp Minh dần dần tỉnh táo lại, buông ra Lê Khâm.
Tiết Tầm nghiêng đầu nhìn về phía Văn Diễn Vũ, ánh sáng chiếu rọi lên gò má Văn Diễn Vũ, không còn nụ cười lãnh đạm.
Phảng phất cảm giác được, Văn Diễn Vũ cũng đồng dạng nghiêng đầu.
Hình ảnh bắt đầu, hình ảnh kết thúc, đều là hai người.
Vừa xem xong cảnh tượng như vậy, đột nhiên đối diện, lại có loại ảo giác hoảng hốt.
Hoảng hốt còn tồn tại trong phim, hai người dù có tiếp cận gần gũi thêm nữa cũng không có cách nào hiểu rõ được.