• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Tiết Tầm nhận được tin tức của Văn Diễn Vũ, đã là gần một ngày sau đó. Không ngờ đến khi mọi người tìm kiếm đến sắp phát điên, Văn Diễn Vũ lại một mình lẳng lặng không tiếng động quay về ký túc xá nghệ sĩ Cảnh Thành.

Khi điện thoại chuyển được tay Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm lập tức hỏi: “Em ở đâu?”

Văn Diễn Vũ thành thật trả lời: “Em bây giờ đang ở ký túc xá Cảnh Thành.”

Nghe thấy âm thanh kết thúc cuộc gọi, Văn Diễn Vũ hơi cong lên khóe môi mỉm cười.

Không tới một giờ sau, Tiết Tầm liền đẩy ra cửa, hiện ra trước mặt hắn.

Bao bọc trong khăn quàng cổ dày đặc và áo khoác lông, sống mũi Tiết Tầm vẫn cứ như cũ lạnh đến đỏ bừng, mái tóc rối loạn ngổn ngang, thậm chí trên môi còn xuất hiện không ít nứt nẻ. So sánh với Tiết Tầm  phong độ quyến rũ trước đây, bây giờ y quá mức chật vật.

Vẫn còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, Tiết Tầm ôm lấy Văn Diễn Vũ đang ngồi trên ghế.

“Em đã chạy đi nơi nào?”

Thanh âm trầm thấp lạc giọng, lộ ra mùi vị khiến người ta cảm thấy đau xót.

Văn Diễn Vũ không lên tiếng, chỉ tùy ý để y ôm.

Vô luận Tiết Tầm ôm hắn cấp thiết như thế nào, hắn vẫn như cũ không nói một lời.

Nhận ra được có chút không đúng, Tiết Tầm nhẹ nhàng tách hắn ra một chút, lông mày nhẹ nhàng nhíu chặt.

Bộ dáng không nói một lời của Văn Diễn Vũ, khiến y dâng lên cảm giác hoảng hốt không thể diễn tả thành lời.

“Văn Diễn Vũ?”

Đôi mắt màu hổi phách sau một hồi thẫn thờ đột nhiên thoáng chuyển động, không chút ý cười, chỉ lẳng lặng nhìn y.

“Tiết Tầm, chúng ta tách nhau ra đi.”

Tiết Tầm bắt đầu cảm thấy đau đầu.

“Văn Diễn Vũ, em đang nói cái gì?”

Văn Diễn Vũ nhếch nhếch môi, ngữ khí có chút tự giễu: “Em muốn nói, là chúng ta hãy chia tay đi. Chỉ là, em không thể xác định chúng ta bây giờ có được tính là đang ở cùng một chỗ hay không.”

Trong phòng mở máy điều hòa, nhiệt độ thích hợp.

Rèm cửa màu tối che khuất tất cả, gió thổi không lọt, ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua khe hở rơi trên mặt đất, tạo ra vô vàng vết lốm đốm nhạt màu.

Căn phòng này được thiết kế vô cùng tốt, bên cạnh chiếc TV còn có một vài lọ hoa đủ màu sắc, hoa lan trong lọ lẳng lặng tỏa hương, mùi thơm nhợt nhạt.

Cho dù đứng trong hoàn cảnh vô cùng thoải mái này, Tiết Tầm lại cảm thấy lạnh run.

“Văn Diễn Vũ, em biết mình đang nói cái gì không ?”

Văn Diễn Vũ gật đầu, vô luận từ thần sắc đến biểu tình đều tự nhiên, hơn nữa còn rất bình tĩnh: “Em biết.”

“Tại sao muốn tách ra?”

Không đợi Văn Diễn Vũ trả lời, Tiết Tầm dứt khoát hỏi tiếp.

“Em cảm thấy áp lực quá lớn sao? Em không chịu nổi? Hay em sợ dư luận chuyển hướng đến cha em?”

Câu hỏi của Tiết Tầm mang theo tâm tình cường liệt, dường như cũng cố gắng để bản thân mình bình tỉnh hơn.

Muốn cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, thế nhưng cảm xúc lại dường như không thể ức chế từ trong xương tủy mạnh mẽ phun trào ra.

Trong mấy ngày nay, y thừa nhận, trên phương diện áp lực, so với Văn Diễn Vũ, y càng phải chịu đựng nhiều hơn Văn Diễn Vũ gấp bội,  Văn Diễn Vũ chỉ cần trốn ở một nơi, hai tai bịt kín không cần nghe thấy gì hết, mà y thì lại phải ra ngoài xử lý đối mặt, bất kể chỉ trích hay ánh mắt khinh thường.

Quay đầu lại, lẽ nào người không chịu đựng nổi trước chính là Văn Diễn Vũ?

“Không phải, chỉ là…”

Tiết Tầm đánh gãy: “Vậy em nói rõ cho anh biết là tại sao?”

Tựa hồ lấy hết can đảm, Văn Diễn Vũ mới chậm rãi mở miệng, thanh âm bình tĩnh như đao, tàn nhẫn chém ra từng nhát máu: “Tiết Tầm, em chưa từng yêu anh.”

“Em nói láo.”

Văn Diễn Vũ ấn lại trán, thanh âm nặng nề: “Là thật. Tình cảm của em đối với anh, thay vì nói là yêu thương, không bằng nói là biết ơn. Là lỗi của em, bởi vì anh đối với em quá tốt, cho nên em lưu luyến ôn nhu của anh, không chịu buông tay, lừa mình dối người lừa gạt chính mình là em thích anh, thế nhưng trên thực tế… Em vẫn như cũ, cảm thấy, đồng tính luyến ái là tội ác.”

Hoang đường quá mức làm cho đầu óc Tiết Tầm trong nháy mắt trở nên quay cuồng.

Y kiên cường chống đỡ cười nói: “Văn Diễn Vũ, em nói láo.”

Văn Diễn Vũ vẫn còn tiếp tục nói: “Xin lỗi, chuyện đến nước này, e, mới phát hiện, lãng phí nhiều thời gian của anh như vậy. Còn hại anh dính phải scandalkhủng khiếp như thế, chịu đựng áp lực lớn như thế, thật sự rất xin lỗi, là em quá ích kỷ.”

Văn Diễn Vũ càng nói càng khéo léo đưa đẩy, Tiết Tầm càng cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

“Đủ rồi.” Một ngày một đêm chưa chợp mắt, mệt mỏi nhanh chóng kéo đến, Tiết Tầm rốt cục vẫn bạo phát tính tình.

“Em rốt cuộc muốn nói cái gì: với em anh là cái gì? Đây chính là lý do em biến mất một ngày, để suy nghĩ rõ ràng tất cả sao?”

“Em…”

Bỗng nhiên mở to hai mắt, âm thanh Tiết Tầm lạnh lùng vang vọng, đã không kiên nhẫn và ôn nhu.

“Nếu như những lời em sắp nói lại giống như ban nãy, vậy thì em không cần nói nữa.”

Buồn bực mệt mỏi lấy ngón tay ấn ấn mi tâm.

“Văn Diễn Vũ, có phải em luôn cảm thấy tôi sẽ không bao giờ tức giận, cũng sẽ không bao giờ mỏi mệt? Hay là em cảm thấy bởi vì tôi quá yêu em, nên em nghĩ có thể tùy tiện chà đạp lên tình cảm của tôi?”

Văn Diễn Vũ tựa hồ muốn nói gì đó, Tiết Tầm liền giơ tay ngăn hắn lại.

“Như vậy cũng tốt, tôi bây giờ nói cho em nghe, tôi dù sao cũng có giới hạn của chính mình. Tôi có thể vì em chịu đựng hết thảy áp lực dư luận, tôi có vì em không để người nào vào mắt, thế nhưng, đây không có nghĩa là tôi sẽ không mệt sẽ không đau đớn. Hiện tại, tôi cảm thấy bản thân mình đúng là thằng ngu…”

Văn Diễn Vũ có thích y hay không đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa, ngay cả tình cảm của chính mình hắn cũng nhẫn tâm lựa chọn nói dối, như vậy, y cho dù cố gắng thế nào cũng chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì.

Cho dù Văn Diễn Vũ thật sự thích y, nhưng trong khoảnh khắc kia, Tiết Tầm có thể xác định… Tình yêu như vậy quá mức nhạt nhẽo, hoặc nên nói, hắn căn bản không hiểu được thế nào là yêu một người.

Cho tới nay, tình cảm giữa y và Văn Diễn Vũ, đều là do chính y chủ động, chính y duy trì.

Thế nhưng, tình cảm dù thế nào đều cần hai người cùng nhau chung sức nỗ lực.

Y không ngại phải trả giá bao nhiêu vì người kia, thế nhưng… Lẽ nào chỉ vì điều này mà đối phương hờ hững không đánh đổi gì cả cho tình cảm này?

Tình yêu và một mình đơn phương khác nhau chỗ nào?

Là y đã quá  mức tự tin, cho dù khi mới bắt đầu đều là y chủ động, nhưng y vẫn tin tưởng Văn Diễn Vũ sớm muộn cũng sẽ đáp lại tình cảm của mình, đúng, y chờ được đến ngày đó.

Nhưng tình cảm như vậy, không khỏi quá mức bọt bèo.

Em ấy chẳng lẽ không hiểu, hai người yêu nhau, ít nhất cũng phải có tin tưởng và thẳng thắn.

Văn Diễn Vũ nếu như không một chút nào yêu thích y thì đành thôi…

Thế nhưng nếu Văn Diễn Vũ thật sự thích y, như vậy, những lời ngày hôm nay Văn Diễn Vũ nói… Thực sự khiến y quá đau lòng.

“Xin lỗi…”

“Em không cần phải nói xin lỗi.” Tiết Tầm buông tay Văn Diễn Vũ, đứng đối diện Văn Diễn Vũ, cảm giác ấm áp khi được ôm bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Ho nhẹ hai tiếng, Tiết Tầm chỉ vào trái tim của chính mình: “Nó cảm thấy rất đau.”

Kéo kéo khóe miệng, Tiết Tầm tự giễu nở nụ cười: “Em nói chia tay vậy thì chia tay đi, tình cảm của tôi cũng không phải đem đến để em tùy ý chà đạp, em không muốn, sẽ có người muốn.”

Lui ra ngoài cửa, Tiết Tầm trở tay đóng cửa lại.

Hai tiếng băng lãnh từ ngoài truyền đến.

“Tạm biệt.”

Văn Diễn Vũ ngồi ở trong phòng, cười khổ.

Tạm biệt?

Tiết Tầm đi, lần này có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Lý trí khiến hắn hiểu rõ, đây thật ra chuyện tốt, một mũi tên trúng hai đích, ruồng bỏ khiến y tổn thương một chút, nhưng có thể đổi lại càng nhiều, nhưng mà…

Tại sao Tiết Tầm mới vừa ra cửa, y liền cảm thấy hối hận.

Có phải em đã sai rồi không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK