• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi  âm cuối Tiết Tầm thả ra, không khí trong điện thoại nhất thời rơi vào trầm mặc.

Cuối năm, khắp đường phố Paris tràn ngập không khí giáng sinh và hân hoan vui mừng.

Tiết Tầm dựa vào cửa sổ trong phòng hóa trang, cho dù hệ thống sưởi ấm vô cùng tốt, lòng bàn tay vẫn đổ  mồ hôi lạnh.

Ngoài cửa sổ, hoa tuyết mềm nhẹ nhàng lượn vài vòng rồi rơi xuống, yên bình lay động, che lấp cả vùng trời thành thị, kết thành cảm xúc dày đặc, ánh sáng trắng chói rọi đôi mắt.

Trợ lý đứng bên cạnh giục, Tiết Tầm nhìn trợ lý vung vung cánh tay, âm thanh mang theo tự giễu: “Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi. Tôi phải tiếp tục làm việc rồi, em ngủ sớm một chút. Tôi tắt máy đây.”

Đang định tắt máy, thanh âm trả lời của Văn Diễn Vũ chậm chạp truyền đến: “… Hãy cho em chút thời gian. Ngủ ngon.”

Trì độn hai giây, Tiết Tầm lắp bắp hỏi: “Chờ đã… Văn Diễn Vũ, em, em mới nói cái gì?”

Văn Diễn Vũ bên kia đã cúp điện thoại.

Tiết Tầm lấy lại bình tĩnh, ngón tay nhanh chóng ấn lại dãy số đã  thuộc lòng.

Thời gian chờ đợi tín hiệu được kết nối chẳng biết vì sao lại lâu đến như thế, tiếng chuông cất lên lần thứ bảy mới có người nhận.

“Còn có việc gì sao?”

“Văn Diễn Vũ, những lời em nói vừa nãy… Là có ý gì?”

“Nói cái gì?”

“Chính là em nói tôi hãy cho em chút thời gian.”

Tiết Tầm lần đầu tiên trên đời vì chủ đề này không chút vòng vo đánh gãy, gọn gàng dứt khoát, cơ hồ không thể chờ đợi được nữa.

Đại khái ngay cả chính y cũng chưa từng phát hiện giọng nói của mình mang đầy vẻ mong đợi, đó là ngữ khí khiến cho người khác không cách nào không động tâm.

Không một ai không mong muốn tình cảm của mình sẽ được đáp lại, nói có thể chờ đợi, không muốn bức ép, nhưng e rằng y so với chính bản mình nghĩ còn muốn bức ép được đền đáp gấp bội.

Dù sao, cũng đã yêu đơn phương người ta lâu đến vậy rồi.

“Cho em chút thời gian, chút thời gian nữa để thích ứng, anh biết đấy, em bây giờ còn chưa thể nào…”

Tiết Tầm cấp tốc lên tiếng đánh gãy: “Không sao, anh không vội.”

Văn Diễn Vũ cười khẽ.

Chỉ là một tiếng cười nhẹ trong vài giây ngắn ngủi lại như nắng ấm ngày đông, quét xuống tất cả những vùng tuyết đọng lại, cho dù yếu ớt, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày hòa tan tất cả.

Sau đó, chính là mùa xuân.

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Tiết Tầm vẫn là một trận vui mừng không cách nào gỡ ra được.

Rõ ràng chỉ cầm cúp  nam chính xuất sắc nhất châu Á, Tiết Tầm lại cười đến mức so với đoạt giải nam nghệ sĩ xuất sắc nhất toàn cầu còn vui sướng hơn.

Những bức ảnh đêm đó được truyền về quốc nội, truyền thông không khỏi cảm thán Tiết Tầm quả thực tính khí vô cùng tốt.

Trên thực tế, thời điểm Tiết Tầm quay trở lại khách sạn, nhìn thấy lịch trình dày đặc của mình, tức đến sắp phát điên.

Liên hoan phim, triển lãm ảnh, phát biểu ký kết hợp đồng, chụp ảnh quảng cáo, tạp chí phỏng vấn…

Có thể về nước trước năm mới hay không còn là một nghi vấn.

Nếu như không phải cân nhắc hình tượng và trách nhiệm, Tiết Tầm bây giờ thật sự rất muốn đặt vé máy bay, phóng về quốc nội.

Văn Diễn Vũ hiếm thấy buông lỏng, không còn thái độ từ chối tiêu cực, nếu như một lúc nào đó em ấy đổi ý…

Tiết Tầm dường như căn bản không nghĩ đến, cho dù y có bên cạnh Văn Diễn Vũ hay không, thì cũng chẳng liên quan gì đến thái độ của hắn.

Thế nhưng, nếu ở bên cạnh, luôn cảm thấy càng chân thật hơn.

Bắt đầu từ khoảnh khắc Văn Diễn Vũ nói ra những lời kia, Tiết Tầm trở nên có chút tự luyến cùng tự kỷ, e rằng tình cảm cũng có thể nở hoa kết trái rồi.

Chỉ là cần nghĩ như vậy, cảm giác thỏa mãn lập tức tràn ra khắp khoang ngực.

Bỏ qua Amy đang đứng thông báo những lịch trình kế tiếp, Tiết Tầm đột nhiên cảm thấy rất khó mà tin nổi, rốt cuộc mình bắt đầu thích Văn Diễn Vũ từ khi nào, vẫn cứ như vậy đơn phương thích em ấy, thậm chí yêu lúc nào không hay.

Ban đầu, rõ ràng chỉ vì em ấy là con trai của người kia mới theo bản năng để ý, tiếp sau đó, mình rốt cuộc bị cái gì hấp dẫn?

Là cảm thấy vì em ấy mà tiếc nuối, hay vì thương tiếc?

Một người sinh tồn trong giới điện ảnh loạn thất bát tao này làm sao có thể sống bình thản yên bình như thế được, dường như không một ai không có gì có thể lưu lại dấu ấn trong cuộc đời em ấy.

Cuối cùng, khi loại hấp dẫn này biến thành mê luyến sâu đậm vạn kiếp bất phục, có lẽ y đã không thể nào buông ra được nữa.

Tiết Tầm tính quả không sai, [ quân thần ] ở quốc nội, giữa hàng loạt phim thần tượng, thanh xuân, gia đình, chính kịch… bộc lộ tài năng, làm nóng toàn bộ đại lục, tỉ lệ người xem liên tục tăng lên với tốc độ kinh người.

Nội dung phim tuần hoàn lại một giai đoạn lớn trong lịch sử, đồng thời tăng thêm những phân đoạn đặc tả, mà lời thoại lại vô cùng sâu sắc bản lĩnh, hoàn mỹ đến chưa từng xảy ra, khiến khán giả không ngừng suýt xoa. Hơn nữa bộ phim này được nhiều nhà đầu tư tài trợ, cùng càng khiến cho đạo cụ quay phim, khung cảnh, đồ họa, bối cảnh đạt đến một trình độ nhất định,  đặc biệt là tạo hình và thiết kế trang phục khiến không ít khán giả tấm tắc tán thưởng.

Hơn nữa, được nhân khí của Tiết Tầm, Đới Kỳ, cùng Liên đạo diễn hợp sức kêu gọi càng khiến cho bộ phim truyền hình này nhận được mức thu nhập hoàn toàn xứng đáng, trở thành bộ phim mang về mức thu nhập khủng nhất lúc bấy giờ.

Là một trong ba diễn viên chính của bộ phim, Văn Diễn Vũ không bất ngờ bước vào thời kỳ hoàng kim.

( lạc đường) bởi vì đề tài nhạy cảm và đầu tư hạn chế, số lượng bán vé cũng chỉ có thể là khá tốt trong các bộ phim điện ảnh, cũng không thể gây nên tiếng tăm lớn gì, nhưng ( quân thần) lại hoàn toàn bất đồng, được hai nhà truyền hình toàn quốc mua lại, trở thành hiện tượng điện ảnh, quảng cáo tuyên truyền luân phiên oanh tạc.

Vào thời điểm này, truyền thông nương theo độ hot của phim, điên cuồng viết bài, dùng phim làm chủ đề tạp chí, đồng thời phát hành số đặc biệt về ( quân thần), dò xét sâu về từng chi tiết của các nhân vật chính, bối cảnh gia đình của Văn Diễn Vũ cũng được đem ra mổ xẻ.

Cha là ảnh đế, mẹ là người mẫu, liên tiếp vì bệnh mà qua đời.

Chỉ hời hợt vài câu, Văn Diễn Vũ cũng không lo lắng lắm, thế nhưng Văn Diễn Vũ vẫn cứ cảm thấy hơi thất vọng.

Cha đã từng vang danh rạng rỡ, nở mặt nở mày đến nhường nào, thời gian tàn nhẫn như vậy, những fan hâm mộ vẫn luôn chống độ sát cánh cùng cha năm đó bây giờ đang ở nơi đâu.

E rằng đã hơn mười năm về trước, bây giờ thật sự sẽ chẳng còn ai nhớ đến vị diễn viên thiên tài kia.

Nghĩ như thế, Văn Diễn Vũ trong đầu hiện ra dang dấp Lục Thừa Xuyên êm dịu thì thầm.

Ít nhất, còn có một người nhớ đến cha mà phải khôn.

Cha làm nhiều như vậy, tàn nhẫn dứt khoát như vậy, không hề để lại đường lui, kỳ thực, bất quá cũng chỉ muốn người kia nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ.

Tuyết mới vừa rơi, đọng lại trên đường, không khí trở nên càng trở nên thanh khiết, hơi ấm mắt trời bao phủ cả thành phố.

Văn Diễn Vũ cho Bạch Lục ăn no xong, khoác một một cái lông và khăn quàng cổ, rời khỏi nhà, đón xe đến nghĩa trang ở ngoại ô.

Xuống xe, đến vùng phụ cận mua một bó hoa cúc trắng, Văn Diễn Vũ dựa theo ký ức tìm đường đi vào nghĩa trang.

Mặc dù đã trời quang mây tạnh, nhưng đứng giữa một vùng trời rộng lớn, vẫn cảm thấy có chút rùng mình lạnh lẻo.

Văn Diễn Vũ ôm chặt hoa, tăng nhanh tốc độ.

Mùa đông không có cây cỏ, bia mộ đều rất sạch sẽ, nhưng cũng chính bởi vậy, có thể nhìn thấy trước một vài ngôi mộ được đặt lên những bó hoa lớn.

Phóng tầm mắt nhìn tới, một mảnh tiêu điều.

Đã vài năm rồi, những ngày giỗ không đến thăm mộ cha.

Đi thẳng đến nơi sâu xa hơn mới nhìn thấy nơi yên nghỉ của cha mình.

Trên đá hoa cương lạnh lẽo màu trắng đen, người trong hình vẫn luôn mỉm cười như trước, dung mạo vẫn chẳng thay đổi chút mào, Văn Diễn Vũ thả xuống hoa, bàn tay chạm đến chóp mũi đã cóng đến ửng đỏ.

Đứng một lúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống mở miệng: “Cha, con gặp được người kia rồi, ông ấy còn sống. Con không biết khi người nghe tin này có còn cảm thấy thấy phẫn nộ không, dù sao… Ông ấy kể với con rất nhiều chuyện liên quan đến người, kể cả quá trình khi hai người ở chung với nhau, ông ấy rất nhớ người, đời này đại khái cũng sẽ không thể nào quên, cha à, người biết chuyện này chắc hẳn sẽ cảm thấy vui mừng…”

“… Cha à, con kỳ thực đã từng hận người, rất hận, vô cùng hận, không ngừng hận tại sao người lại mang đến cho con một gia đình tan nát, hận người đã truyền cho con dòng máu yêu người cùng giới tính với mình, con sợ sợ sệt sẽ phải nhận lấy kết cục giống người… Nhưng, cha ơi, có lẽ con đúng là một kẻ ngốc, con đương nhiên cũng muốn tin tưởng…”

“Con không biết tương lai sẽ như thế nào, có lẽ kết cục cũng không được như ý muốn của con, nhưng mà suốt một đời đều hèn yếu đơn độc trải qua như vậy, cha, người có cảm thấy con quá đáng thương không? Huống chi…”

Con có lẽ cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác…

Vô luận kết quả thế nào, đều là tự mình con lựa chọn, con sẽ không hối hận.

Hơn nữa, bỏ mặc chính mình, tin tưởng một người khác, con nghĩ cảm giác đó cũng rất thần kỳ đúng không…

Nhớ tới con người kia, chỉ vì mình chưa từ chối, mà cơ hồ lộ ra ngữ khí vui mừng khôn xiết, Văn Diễn Vũ không khỏi cười khẽ, nụ cười không khúc mắc cũng không miễn cưỡng, giữa giá lạnh ngày đông trở nên vô cùng sáng ngời chói mắt.

Sau sức nóng của ( quân thần), lời mời đóng phim của Văn Diễn Vũ bắt đầu tăng lên chóng mặt, Amy chọn vài tác phẩm, đặc biệt đem Văn Diễn Vũ gọi vào công ty phân tích lợi và hại, để tùy ý hắn quyết định. Không biết có phải Tiết Tầm đã dặn dò trước rồi không, Amy ở phương diện này không giống như đối xử với người mới, vốn dĩ chỉ cần cô quyết định là được, chỉ cần là nhân vật chính đều chọn hết, nhưng ngược lại cô vô cùng hào phóng rộng rãi với hắn, chỉ chọn những nhân vật thích hợp với Văn Diễn Vũ.

Văn Diễn Vũ ôm một xấp kịch bản về nhà, chuẩn bị nghiên cứu rồi quyết định.

Trên đường đi về mới phát hiện, thì ra đêm nay đã là giáng sinh, chẳng trách sáng nay Trần Diệc xin nghỉ đi chơi với bạn gái.

Khắp nơi treo đèn kết hoa, các chủ quán từ sớm đã trang trí bảng hiệu của mình theo phong cách giáng sinh, quà giáng sinh cây thông noel tùy ý ở đâu cũng có thể thấy được, đầu đường thậm chí còn có rất nhiều ông già noel vẫy tay chào mừng.

Lấy điện thoại di động ra, danh bạ vốn dĩ ít ỏi đến đáng thương bởi vì lịch trình tăng cường mà tăng đến mức chóng mặt, Văn Diễn Vũ soạn tin “Giáng sinh vui vẻ” gửi đến tất cả dãy số trong danh bạ, không lâu sau nhận được rất nhiều hồi âm, tin nhắn chúc mừng ồ ạt tầng tầng lớp lớp, đặc biệt nhất phải kể tới Lục Nguyên, gửi đến một biểu hình hình mặt khóc, sau đó là một chuỗi dài ký tự không rõ nghĩa nói: Xong đời tôi rồi, anh ta nói xấu tôi với anh trai tôi, anh ấy bắt tôi nằm nhà trải qua giáng sinh lạnh lẻo này, tôi cảm thấy tôi thật sự xong đời đặc biệt xong đời rồi.

Văn Diễn Vũ nhìn tin nhắn cười đến mức cơ hồ muốn gập bụng.

Chỉ là, chỉ có tin nhắn của Tiết Tầm vẫn chưa thấy hồi âm, nhưng nghĩ tới lịch trình công việc của y, Văn Diễn Vũ rất nhanh cảm thấy thoải mái.

Nấu mì sợi ăn, máy điều hòa trong phòng vô cùng ấm áp, dưới bàn Bạch Lục giãy dụa thành một cục bông màu trắng, ra sức vung móng vuốt, đứng tước tô đựng thức ăn phấn đấu.

A Khôi cứ thế dựng trại đóng quân làm chủ căn nhà rộng lớn của Lục Nguyên, Tiết Tầm vẫn chưa có ý định đem A Hoa trở về, Văn Diễn Vũ tự nhiên cũng sẽ không phá hoại hạnh phúc mỹ mãn của gia đình A Khôi, Bạch Lục ngồi bên cạnh Văn Diễn Vũ, tiếp tục chuỗi ngày một người một mèo, chán muốn gần chết.

Đáng lẽ hôm nay nên để cả gia đình chúng nó đoàn tụ một chút?

Ăn xong, dọn dẹp sạch sẽ bát cơm của mình và Bạch Lục, Văn Diễn Vũ mặc quần áo rồi ôm Tiểu Bạch ra ngoài.

Ngồi trên tàu điện ngầm mới sực nhớ chính mình cũng không có chìa khóa nhà Lục Nguyên, điện thoại di động cũng đã để quên ở nhà, sờ sờ đầu mèo, Bạch Lục chớp chớp đôi mắt to vô tội cúi đầu chà xát ngón tay Văn Diễn Vũ, Văn Diễn Vũ không nhịn ôm mèo nhỏ lên, ôn nhu gãi gãi lông mèo.

Nếu đã ra ngoài đi dạo, Văn Diễn Vũ liền dứt khoát tìm đến một cửa hàng thú cưng, đem mèo nhỏ gửi đến cho nhân viên phục vụ chăm sóc tắm rửa, chọn loại cá khô và thức ăn mà Bạch Lục thích nhất rồi tính tiền.

Lại quay đầu tìm mèo nhỏ, Bạch Lục đã bị rất nhiều cô gái phục vụ nhàn nhã vây quanh.

Văn Diễn Vũ có chút lúng túng muốn ôm lại mèo, không giờ lại bị những cô gái phục vụ nhận ra, sau khi kí tên xong liền phải tiếp tục trơ mắt nhìn mèo nhỏ bị đùa giỡn hồi lâu mới trở về nhà.

Về đến nhà đã khá khuya rồi, một tay ôm mèo một tay xách đồ, mới vừa bước đến tầng trệt, liền nhìn thấy có một bóng người, hai tay ông chặt ngực, ngồi xổm trước cửa nhà mình, cóng đến phát run, bên cạnh là va li đựng hành lý khổng lồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK