Máu trong người Nhan Hoan sôi sục, những hồi ức tàn nhẫn kia giống như chất độc, từng giọt từng giọt ăn mòn lí trí còn sót lại của cô.
Cô muốn yên tĩnh rời đi, rất muốn, nhưng lúc này nhìn thấy Nhan Hiểu Nhu đang khoa chân múa tay ở nơi cô và hắn gặp nhau, cao ngạo khoe khoang hạnh phúc của hắn, thuốc nổ trong trái tim Nhan Hoan lập tức như nổ tung, xóa sạch mọi thứ kinh khủng kia.
Cô đi rồi, cô sẽ cho người phụ nữ Nhan Hiểu Nhu được toại nguyện. Người thân của cô, người cô yêu đều bị cô ta chiếm mất, cướp mất, còn Nhan Hiểu Nhu hưởng thụ tất cả cứ như đó là của cô ta.
Tất cả những thứ vốn không thuộc về cô ta!
Nhan Hoan nắm chặt tay lao về phía trước, nhưng không ngờ bỗng nhiên lại thấy choáng váng, sau đó có một nguồn lực mạnh kéo cô vào trong con hẻm nhỏ.
Rầm!
Cô bị người ta hung hăng ném xuống đất, miệng đầy bùn đất, ngước mắt lên nhìn thì thấy ba người đàn ông mặc đồ đen.
“Ha ha ha, lần trước không giết được Lục Vân Thâm là vì con tiện nhân này đến làm loạn, hôm nay thì hay rồi! Hiếp chết con kỹ nữ này đi!”
Nói xong, một cái tát giáng lên mặt Nhan Hoan, lực mạnh đến nỗi khiến cô lập tức phun ra một ngụm máu.
“Bỏ ra! Thả tôi ra! Lục Vân Thâm!”
Nhan Hoan hoảng loạn, ra sức chống cự, nhưng lại bị tên cầm đầu bịt miệng rồi tát mấy bại tai lên mặt.
“U u u!” Nhan Hoan vẫy vùng chân tay, sau đó lấy một con dao phòng vệ trong túi ra, ra sức đâm lên người người đàn ông. Người đàn ông không kịp tránh nên bị đâm trúng cánh tay, lập tức tức giận, một đạp đá cô bay ra xa.
Bốp!
Cô trượt dài trên mặt đất, đâm mạnh vào tường. Cô còn chưa kịp lấy dao tự vệ lên, cả người đã bị người đàn ông kia xách lên, bóp chặt lấy cổ.
“Con tiện nhân, dám đâm ông hả?”
Đôi mắt người đàn ông đỏ lên như dã thú, cầm dao lên đâm thẳng vào bụng cô.
Phụt!
Máu tươi bắn đầy quần áo người đàn ông kia, vô cùng đáng sợ.
“Mẹ kiếp, bẩn quần áo tao rồi!”
Phụt!
Một dao nữa đâm xuống, máu trước mắt Nhan Hoan ngày càng nhiều. Tên kia nhổ một bãi nước bọt, than một tiếng đen đủi, vứt cô xuống đất như một đống rác, nhanh chân dẫn đàn em của mình rời khỏi.
Nhanh Hoan đưa tay ôm vùng bụng đang không ngừng chảy máu, tay còn lại lấy điện thoại trong túi ra, cắn răng chịu đau, gọi điện thoại cho Lục Vân Thâm.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người bắt máy, Nhan Hoan cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh, toàn thân lạnh đến phát run, hổn hển mở miệng.
“Lục Lục Vân Thâm.”
“Tút tút tút tút.”
Nhan Hoan chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị tắt mất.
Cô cố sức ngẩng đầu, ánh vàng của buổi xế chiều phủ lên khuôn mặt có đường nét góc cạnh của Lục Vân Thâm, rất ôn hòa, rất ấm áp, cảm giác ấm áp giống y như ngày hắn cứu cô, vô tư lau đi đám máu bẩn trên mặt cô.
Nhan Hoan đưa mắt nhìn ra xa, Lục Vân Thâm ở trước mắt cũng vô cùng rõ ràng, hắn cười với Nhan Hiểu Nhu, cười rất tươi.
Nhiệt độ cơ thể đang ngày một giảm dần, máu bên dưới đang lặng lẽ nhuộm đầy quần áo, như một bông hoa kiều diễm đang nở rộ trên nền váy trắng tinh.
Cô cho rằng bản thân sẽ tức giận, sẽ không cam lòng, sẽ hận, nhưng không, Lục Vân Thâm, sao em nỡ hận anh chứ.
Cảm ơn anh, Lục Vân Thâm, cảm ơn anh đã cứu em khi em tuyệt vọng nhất.
Cảm ơn anh, Lục Vân Thâm, cảm ơn những buồn vui yêu ghét mà anh đã dành cho em.
Cảm ơn anh, Lục Vân Thâm, cảm ơn anh đã khiến em điên cuồng, bất chấp để yêu anh.
Nhưng mà, xin lỗi, Lục Vân Thâm, cuối cùng thì em cũng không thể yêu được nữa rồi.
Lục Vân Thâm, anh tự do, thật sự được tự do rồi.
Dưới bóng chiều tà, một đôi trai gái đi xa dần, còn người con gái trong hẻm tối đang nhìn người rời đi, đôi môi mất máu bỗng hé môi cười một nụ cười mãn nguyện.
Cảm ơn anh, Lục Vân Thâm, đã khiến em gặp và yêu anh.
Cảm ơn!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK