Cánh tay cởi đồ của Nhan Hoan bỗng khựng lại.
Kỷ Tiểu Lạc cũng ngừng kháng cự.
Thời gian dường như dừng lại ở giây phút này, bốn bề tĩnh mịch, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề, ngày càng nặng nề của Nhan Ngu.
Mấy tên đang cởi quần được một nửa cũng quay sang nhìn nhau, một tên trong đó mạnh dạn hỏi: “Đại ca, có làm nữa không?”
Đại ca.
Ngoài bốn người đàn ông ở đây thì chỉ còn một người đàn ông nữa, cũng chính là…
Nhan Ngu?
Đầu Nhan Hoan như bị đánh một gậy, bất giác lùi lại mấy bước, nhìn người đàn ông đang nắm chặt tay, nhíu mày đứng trước mắt với ánh mắt khó tin, không khống chế được bản thân mà run lên.
“Đám người này là em sắp xếp ư?”
Sắc mặt của Nhan Ngu u ám, đáy mắt hiện lên sự dằn vặt và đau khổ, không dám lên tiếng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Nhan Hoan.
Nhan Hiểu Nhu cảm thấy rất buồn cười, chế nhạo: “Sao vậy, Nhan Ngu, có gan làm mà không có gan thừa nhận ư? Sợ hình tượng em ngoan trong mắt chị anh sụp đổ ư? Từ xưa đến nay không độc ác không phải trượng phu, không phải anh nói rằng tôi nói thay anh là được sao.”
Cô ta nhìn Nhan Hoan, ánh mắt mang theo sự chế giễu: “Thực ra, cô nên cảm ơn Nhan Ngu mới đúng, nếu không có anh ta thì cô có cơ hội trở thành vợ của Lục Vân Thâm, có cơ hội trở thành phu nhân nhà họ Lục chắc?”
Toàn thân Nhan Hoan phát lạnh, lạnh từ tứ chi bách mạch cho đến tận xương cốt, hai hàm răng của cô run lên tạo thành tiếng động, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nhan Ngu: “Trận hỏa hoạn nhà họ Lục là do em phóng hỏa ư?”
Nhan Ngu trầm mặc Nhan Hiểu Nhu cười: “Chuyện nhỏ như vậy sao lại đến tay đại đương gia của hội Tam Hợp ra tay chứ, đương nhiên là phải kêu mấy tên tiểu lâu la thuộc hạ làm rồi, có điều cũng do bà già nhà đó xui xẻo, thực ra tôi chỉ muốn đốt nhà họ Lục, ai ngờ hôm đó bà ta cũng ở đó, đúng là ý trời mà!”
“Đại đương gia của hội Tam Hợp.”
“Ha ha, suýt nữa thì quên mất, người chị như cô còn chưa biết em mình tài giỏi đến đâu đâu, đúng đó, đại đương gia của hội Tam Hợp, cái gai lớn nhất trong mắt nhà họ Lục, em trai cô chính là kẻ cầm đầu đế quốc ngầm của Nam Thành đó!”
“Dụ Lục Vân Thâm đến nhà kho số ba, định giết anh ấy, cũng là em làm ư?”
Nhan Hoan cắn môi, mặt cắt không còn một giọt máu, nhìn chằm chằm Nhan Ngu sắc mặt đang ngày càng u ám, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nhan Hiểu Nhu rất hài lòng khi nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng, sợ hãi, khó tin của Nhan Hoan, sớm biết chuyện của Nhan Ngu sẽ gây ra tổn thương lớn cho cô như vậy, cô ta còn bắt tiểu tử thối này để làm gì chứ, thật lãng phí thời gian.
“Nhà họ Lục là trở ngại lớn nhất ở Nam thành của hội Tam Hợp, giết Lục Vân Thâm rất bất ngờ sao?” Nhan Hiểu Nhu nhíu mày nghiêng đầu nói: “Có điều chuyện mà Nhan Ngu làm không chỉ dừng lại ở đó đâu.”
Nhan Hiểu Nhu nhìn Nhan Hoan, khóe môi nhếch lên, tạo thành nụ cười quỷ dị, giống như ác ma đến từ địa ngục, giọng nói như muốn lấy mạng người người khác: “Nhan Hoan, hai nhát dao kia có khiến cô đau không? Sao lại không đau chứ nhỉ? Đó chính là thuộc hạ của em trai cô đó.”
“Không phải!” Cuối cùng Nhan Ngu cũng đã lên tiếng, đánh tan sự im lặng, ánh mắt như muốn rách ra: “Lúc đó em chỉ muốn họ cảnh cáo chị, khiến chị rời khỏi Nam Thành thôi, không ngờ bọn họ lại dám tự làm theo ý mình!”
Đáy mắt Nhan Ngu tràn đầy sự hối hận, lập tức nắm lấy vai Nhan Hoan, hơi thở không ổn định nói: “Chị, chị tin em đi, em không hề muốn hại chị!”
Nhan Hoan ngây ngốc nhìn hắn, người đàn ông trước mắt có tướng mạo giống mình đến bảy tám phần, hắn là người thân cận với cô nhất trên thế giới này, nhưng sao hiện tại cô lại cảm thấy bộ dạng của hắn thật lạ lẫm, xa lạ quá?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK