Mấy tên kia đưa mắt nhìn nhau. Bởi vì đã biết vị trí của Nhan Hiểu Nhu trong lòng Nhan Ngu, nên chúng nhìn nhau ra hiệu rồi chuẩn bị tiếp tục, nhưng không ngờ vừa mới ra tay đã nghe thấy tiếng súng vang lên.
Tiếng súng rền vang như tiếng sấm phát ra trên đỉnh đầu của cô, âm thanh vang vọng khắp nhà kho yên tĩnh, vô cùng rợn người!
Sau hàng loạt tiếng nổ, nhà kho lại trở về trạng thái yên ắng như ban đầu, chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh mẽ mà vô cùng rõ ràng của Nhan Hoan chứng minh những gì vừa xảy ra không phải là mơ.
Đôi tay Nhan Hoan không ngừng run lên, nhìn thấy bàn tay Nhan Hiểu Nhu đang co giật và nhuốm máu, hơn nữa nụ cười đắc ý trên mặt cô ta cũng đã biến thành biểu cảm kinh ngạc.
Không, không chỉ kinh ngạc mà còn là hoảng sợ.
Hoảng sợ đến tột cùng.
Nhan Hoan đưa mắt nhìn sang, cánh cửa sắt của nhà kho bật mở. Bên ngoài nhà kho u ám là ánh nắng buổi sáng mùa hè, vừa chói chang lại oi bức. Mười viên cảnh sát đặc nhiệm đã chuẩn bị sẵn sàng, trên người mặc quân phục, xếp thành một hàng ngay ngắn như một mô hình được tạc khắc ra.
Cơ bắp trên cánh tay săn chắc, giơ súng trường lên, giữ nguyên tư thế ngắm bắn hướng về phía này.
Phía trước cảnh sát đặc nhiệm là một người đàn ông khôi ngô, chín chắn, trên người mặc một bộ vest rất trang trọng, khác hẳn với bầu không khí nguy hiểm lúc này.
Anh ta cũng nâng cánh tay lên, đầu hơi nghiêng, một mắt nheo lại, mắt kia ngắm mục tiêu, đôi mắt đen sâu như biển không nhìn rõ cảm xúc.
Trong tay không có súng, nhưng chỉ cần hắn hướng ngón tay về phía này thì phía sau sẽ có người sẵn sàng nổ súng.
“Ba!”
Băng dính dán trên miệng Kỷ Tiểu Lạc không biết đã bị rơi ra từ lúc nào, nó dùng hết sức bình sinh hét lên, vừa khóc vừa hét.
“Ba! Cuối cùng ba cũng đã đến rồi!”
“Sao có thể?” Nhan Hiểu Nhu tay đang chảy máu, kinh ngạc tột cùng, rõ ràng cô tận tai nghe thấy bác sỹ nói Lục Vân Thâm đã bị tàn phế.
Đột nhiên cô nhìn về hướng Nhan Ngu, thấy biểu cảm của hắn cũng vô cùng kinh ngạc. Đến lúc này cô mới nhận ra mình đã bị Lục Vân Thâm lừa rồi.
Một cú lừa ngoạn mục!
Cô cũng từng thấy kỳ lạ, tại sao mình có thể dễ dàng trà trộn vào bệnh viện, lại còn tìm ra phòng bệnh của Lục Vân Thâm mà không mất chút công sức nào như vậy, thậm chí còn vừa hay nghe được đoạn đối thoại giữa Lục Vân Thâm và bác sỹ.
Thì ra tất cả đều nằm trong tính toán của Lục Vân Thâm! Hắn đã tính toán kỹ càng hết rồi!
Người đàn ông này thật sự đáng sợ!
Nhan Hoan nhìn về hướng Lục Vân Thâm đã thấy hắn đang tiến về phía mình.
Ánh sáng từ cửa sổ trên tường của nhà kho chiếu xuống thành những đường xiên, cắt không gian u tối của nhà kho thành từng đoạn nửa sáng nửa tối.
Hắn đi xuyên qua đường giao nhau giữa sáng và tối, dáng người anh tuấn rắn rỏi, khoảnh khắc đi vào vùng tối, gương mặt đẹp đẽ sau ánh sáng vừa quỷ dị lại nguy hiểm.
Ánh sáng màu vàng kim đan xen giữa những sợi tóc của hắn, ấm áp mà tươi sáng, nhưng từ đầu đến cuối, đôi mắt thâm sâu và tĩnh mịch dưới mái tóc đen vẫn luôn lạnh nhạt và hờ hững.
Kỷ Tiểu Lạc được cảnh sát đặc nhiệm giải cứu, nó chạy đến đỡ Nhan Hoan bị ngã trên đất lên, ánh mắt nhìn Nhan Hiểu Nhu như nhìn một người chết.
“Nhan Hiểu Nhu, cô muốn chết theo cách nào đây.”
Nhan Hiểu Nhu ngẩn người đứng đó, đột nhiên phát ra tiếng cười thê lương, tiếng cười giống như sự vùng vẫy của một người khi đứng trước cái chết, càng giống như tiếng la hét tuyệt vọng.
Cô lấy hết đồ trang điểm và gương từ trong túi sách ra, tự trang điểm cho mình như ở chốn không người, sau đó lấy một cái điều khiển bom mini ra, nhẹ nhàng ấn nút.
Ầm!
Tiếng nổ vang trời từ phía sau nhà kho vang lên, hơi nóng dồn đến khiến người ta đứng cũng không vững.
Nhan Hiểu Nhu đứng tại chính giữa nhà kho, sau lưng cuồn cuộn khói và lửa lớn, nụ cười thê lương mà dứt khoát.
“Có các người chết cùng, tôi cảm thấy rất đáng.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK