Tối hôm qua bạn nhỏ gọi điện tới, còn đặc biệt dặn là hôm nay trở về sẽ tổ chức sinh nhật cho anh.
Qua ngày hôm nay sẽ là người ba mươi tuổi rồi, nghe được giọng nói tràn đầy vui mừng của đối phương, trái tim Ngụy Dĩ Thần dường như cũng nhảy lên theo vài cái, một ngày vốn bình thường vô vị cũng biến thành ngày làm cho người ta vô cùng chờ mong.
Ai ngờ lúc sắp tan làm lại có một hội nghị quốc tế, Ngụy Dĩ Thần không thể không bỏ một nửa công văn đã cho vào cặp xuống bàn, ngồi xuống máy tính một lần nữa.
Tăng ca xong, khi về đến nhà thì phố đã lên đèn.
Lúc Ngụy Dĩ Thần lái xe đã nghĩ, không biết Chử Tinh đợi mình đã sốt ruột đến mức nào rồi.
Tưởng tượng ra dáng vẻ sốt ruột của bạn nhỏ, trong lòng anh không khỏi nôn nóng thêm vài phần, trên đường còn suýt tông vào đuôi xe phía trước, may mắn chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Mặc dù là như vậy, Ngụy Dĩ Thần vẫn bất đắc dĩ đỡ trán, cảm thấy từ khi Chử Tinh xuất hiện trong đời mình, cuộc sống của anh không có chỗ nào giống trước kia nữa.
Dưới sự chỉ bảo của mẹ Vương, Chử Tinh gian nan chuẩn bị được một bàn cơm tối. Buổi chiều cậu chỉ học hai tiết rồi về nhà, muốn cho Ngụy tiên sinh một bất ngờ.
Học nấu mấy món ăn của mẹ Vương được vài tuần, đến lúc thật sự bắt tay vào làm mới phát hiện, đồ ăn trông có vẻ dễ làm nhưng độ khó thật sự không phải bình thường. Vì thế cậu chỉ đành nài nỉ mẹ Vương hướng dẫn một lần nữa.
Lúc chuông cửa vang lên, Chử Tinh vứt muôi xúc đồ trong tay xuống, lập tức chạy như bay ra khỏi phòng bếp.
Trứng gà vẫn còn trong nồi, nước vẫn đang sôi ùng ục, thế mà người đang cầm muôi lại chuồn mất. Mẹ Vương lắc đầu bật cười, nhặt muôi lên đảm nhận nhiệm vụ cao cả.
Thấy Ngụy tiên sinh đã về, ngược lại Chử Tinh câu nệ hơn. Rõ ràng là trông mong muốn gặp người ấy cả ngày rồi, nhưng lúc này thật sự đối diện lại giống như cận hương tình khiếp*, không có lời gì để nói.
* Cận hương tình khiếp
Cuối cùng Chử Tinh không thể không mở miệng, nói: “Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”
Nói đến đây, vừa ngẩng đầu cậu đã thấy bức tranh chữ của ông ngoại được Ngụy tiên sinh treo trên tường.
Đúng là được Ngụy tiên sinh trân trọng treo ở nơi rất tốt.
Ngụy Dĩ Thần cười đáp: “Cảm ơn.”
Chử Tinh giống như nhóc con nịnh bợ nhắm mắt nói theo đuôi Ngụy tiên sinh, động tác dưới chân không ngừng, mà trên miệng lại chẳng nói được thành lời.
Đến cuối cùng, Ngụy Dĩ Thần bất đắc dĩ nói: “Có mệt không?”
Chử Tinh rất nghiêm túc lắc đầu.
Ngụy Dĩ Thần cười nói: “Muốn nghỉ một lát không?”
Chử Tinh ngoan ngoãn ngồi xuống sofa với Ngụy tiên sinh, nhưng ngồi một lúc, trái tim trong lồng ngực vẫn đập nhanh không có dấu hiệu ổn định lại.
Rốt cuộc cũng gặp được Ngụy tiên sinh, hơn nữa còn kích động xong rồi, Chử Tinh mới nhớ tới món ăn đang làm được một nửa trong phòng bếp của mình, lập tức tá hỏa chạy ngay vào bếp.
Đến khi vào trong bếp thì mẹ Vương đã rất năng suất mà bưng đồ ăn lên bàn, thậm chí còn tri kỷ mang bánh kem ra giúp Chử Tinh.
Chử Tinh xấu hổ, ngập ngừng mở miệng.
Mẹ Vương cười tủm tỉm vỗ vai cậu: “Tôi chỉ giúp cậu một chút xíu xiu, tiểu thiếu gia sẽ không biết đâu.”
Chử Tinh ôm mẹ Vương một cái, trong lòng nghĩ: Cái này mà nhỏ xíu xiu gì chứ? Cũng coi như là giúp cậu lừa Ngụy tiên sinh rồi.
Đợi đến khi mẹ Vương cũng đi, trên bàn ăn chỉ còn lại Ngụy Dĩ Thần và Chử Tinh, yên lặng thổi nến ăn bánh kem.
Chử Tinh nhìn Ngụy tiên sinh ước, nhìn Ngụy tiên sinh cảm ơn cậu, cuối cùng nhìn Ngụy tiên sinh yên lặng ăn tối.
Ăn cơm xong, Ngụy Dĩ Thần ngồi đọc sách ở phòng khách, còn Chử Tinh lén chạy về phòng một lát.
Tới khi cậu bước ra, trong phòng đột nhiên tối đen như mực.
Ngụy Dĩ Thần cũng không lộ ra bao nhiêu kinh ngạc, TV vẫn sáng đèn chứng tỏ không phải là mất điện, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là do bạn nhỏ muốn làm anh bất ngờ thôi.
Nghĩ như vậy, quả nhiên thấy Chử Tinh chậm rãi bước ra ngoài.
Trong phòng tối đen, nhưng lấy Chử Tinh làm trung tâm, quanh cậu dường như tản ra ánh sáng mờ ảo. Nguồn sáng xuất phát từ lọ thủy tinh nho nhỏ trong tay cậu.
Chử Tinh cúi đầu cầm lọ thủy tinh, đi đến ngồi xuống cạnh Ngụy Dĩ Thần.
Ngụy Dĩ Thần yên lặng nhìn cậu, đến lúc này anh mới phát hiện mình luôn giữ thái độ bao dung khi đối mặt với Chử Tinh.
Thiếu niên luôn làm người ta nhận ra những điều mới mẻ. Ngụy Dĩ Thần vẫn luôn biểu hiện ra vô cùng lịch sự ôn hòa, thực tế là một người rất thiếu kiên nhẫn. Đại khái là kiên nhẫn không nhiều lắm của anh đều dùng hết trên người bạn nhỏ này rồi.
Ánh sáng hơi mờ, nhưng Ngụy Dĩ Thần vẫn thấy được bạn nhỏ đang hít sâu một hơi.
Dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu của cậu làm người ta không khỏi bật cười.
Vì thế, Ngụy Dĩ Thần bày ra tư thái mỉm cười, dùng một loại tư thế vừa nghiêm túc vừa trang trọng để chuẩn bị đón nhận tâm ý, đón nhận món quà đặc biệt của bạn nhỏ.
Chử Tinh chuẩn bị trong chốc lát, mở miệng nói: “Trước hết, em muốn chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”
Ngụy Dĩ Thần không khỏi buồn cười. Khi anh vừa trở về nhà Chử Tinh đã chúc mừng một lần, khi nãy cắt bánh kem Chử Tinh cũng đã chúc một lần, hiện giờ cậu lại chúc một lần nữa.
Chử Tinh: “Nói thật là em không rõ lắm ngài thích cái gì, trước đó thấy ngài yêu thích các loại tranh chữ nên mới nhờ ông nội viết một bức, kết quả lại loạn hết cả lên.”
Ngụy Dĩ Thần không biết ánh mắt mình hiện tại dịu dàng đến cỡ nào, nhưng Chử Tinh được ánh mắt ấy bao bọc, chậm rãi sinh ra dũng khí vô hạn để cậu có thể nói cả câu hoàn chỉnh.
Chử Tinh: “Vì ý nghĩa kia cứ quanh quẩn trong đầu, nên em cảm thấy bức tranh chữ ấy không phải món quà tốt nhất, em không thể coi đó là quà sinh nhật để tặng ngài được.”
Ngụy Dĩ Thần hỏi: “Vì sao nhất định phải tặng món quà sinh nhật tốt nhất cho tôi?”
Mạch suy nghĩ của Chử Tinh bị ngắt đoạn, nhưng cậu gần như trả lời Ngụy tiên sinh ngay lập tức: “Bởi vì ngài là Ngụy tiên sinh tốt nhất mà.”
Trên thế giới này có nhiều người như vậy, chỉ có ngài là tốt nhất, là nơi trái tim em hướng về.
Ngụy Dĩ Thần cảm thấy tim mình hơi ngừng lại, sau đó bắt đầu đập với tốc độ cực nhanh.
Hơn ba mươi tuổi đầu, lần đầu tiên biết thế nào là rung động.
Chử Tinh lấy lại nhịp điệu, tiếp tục nói: “Sau đó em đã chuẩn bị một món quà, muốn tặng cho ngài.”
Ngụy Dĩ Thần nhận lấy lọ thủy tinh sáng lấp lánh trong tay Chử Tinh. Cầm lên rồi mới phát hiện, bên trên lọ thủy tinh được Chử Tinh trang trí bóng đèn nhỏ xíu, phát ra ánh sáng trong suốt như ngọc, bên trong là những ngôi sao đủ mọi sắc màu.
Chử Tinh hơi nghiêng đầu đi, hai tai đỏ hồng: “Em nghĩ là, trên thế giới này không thứ gì có thể xứng với ngài, vậy em chỉ có thể gấp thật nhiều thật nhiều sao, tặng bản thân mình cho ngài*.”
* Bấm vào đây để đọc chú thích
Ba mươi năm qua, những món quà Ngụy Dĩ Thần nhận được nhiều vô số kể. Hồi nhỏ thì là kẹo đường đơn giản, sau khi trưởng thành thì là xe hơi đắt tiền, nhưng không có món quà nào làm anh cảm thấy nặng tựa ngàn cân, đến nỗi hai tay gần như không cầm được, phải đặt vào trong ngực mà quý trọng như thế này.
Ngụy Dĩ Thần đứng dậy, cúi đầu nhìn Chử Tinh. Bạn nhỏ vẫn không dám nhìn anh, nhưng ánh mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời đầy sao.
Ngụy Dĩ Thần nói: “Tôi rất hối hận vì ban đầu đã nói câu kia.”
Rõ ràng là Chử Tinh không lường trước được Ngụy Dĩ Thần sẽ trả lời, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh.
Ngụy Dĩ Thần vươn tay che con ngươi phảng phất như chứa cả dải ngân hà của Chử Tinh lại, tiếp tục nói: “Ban đầu tôi nói, người định mệnh với tôi không phải là quá quan trọng. Hiện giờ nghĩ lại, là tôi kết luận quá sớm.”
Đôi mắt của Chử Tinh nằm dưới bàn tay Ngụy Dĩ Thần, lông mi run rẩy làm lòng bàn tay anh hơi ngứa, tê dại truyền thẳng tới đáy lòng.
Ngụy Dĩ Thần: “Tôi thu hồi câu nói ấy. Người định mệnh rất quan trọng với tôi.”
Lông mi vẫn luôn run run chợt ngừng lại, sau đó bỗng nhiên chớp mắt điên cuồng.
Ngụy Dĩ Thần cảm thấy lòng bàn tay hơi ẩm ướt, buông tay ra mới phát hiện, chẳng biết Chử Tinh đã khóc từ lúc nào.
Anh hoảng hốt lấy tay áo lau nước mắt giúp Chử Tinh, giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, không biết phải dỗ dành người trong lòng thế nào để em ấy vui vẻ.
Chử Tinh mặc kệ Ngụy Dĩ Thần lau lung tung trên khuôn mặt mình, cuối cùng thẳng thắn hỏi: “Ngài đang tỏ tình với em sao?”
Ngụy Dĩ Thần buông tay áo, đặt tay lên trán Chử Tinh: “Phải.”
Chử Tinh nở nụ cười, lại hỏi: “Em trở thành người yêu chính thức của ngài rồi sao?”
Ngụy Dĩ Thần gật đầu, hôn một cái nhẹ lên bờ môi nhạt màu của Chử Tinh: “Trong lòng tôi, em đã sớm là người yêu chính thức rồi.”
Ánh mắt Chử Tinh vì vừa mới khóc mà thoạt nhìn có chút ánh nước, giờ phút này trong mắt càng nổi bật dưới ánh sáng vụn vặt của lọ thủy tinh.
Chử Tinh: “Ngài có thể cho phép em làm một chuyện được không?”
Đáy lòng Ngụy Dĩ Thần mềm mại không thôi, gật đầu: “Được.”
Chử Tinh: “Ngài nhắm mắt lại đi, em muốn hôn ngài.”
Ngụy Dĩ Thần cúi người nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn còn ý cười nhàn nhạt. Anh không nói gì cả, nhưng tất cả hành động đều như muốn nói cho Chử Tinh biết “Cho em hôn đấy”.
Vì vậy, Chử Tinh không chút ngần ngại dán đôi môi như cánh hoa của mình lên bờ môi mỏng của Ngụy tiên sinh, trăn trở triền miên, muốn dứt không được.
Chờ đến khi Chử Tinh hôn đủ, Ngụy Dĩ Thần mới đỡ lấy thân thể mềm nhũn của bạn nhỏ, cụng trán với cậu: “Có thể bật đèn rồi chứ?”
Chử Tinh lắc đầu: “Không muốn, lỡ đâu bật đèn rồi, em phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ thì phải làm sao?”
Ngụy Dĩ Thần cầm tay Chử Tinh cùng ngồi xuống sofa, nương theo ánh sáng từ TV và ánh sáng từ lọ thủy tinh để nhìn thật kĩ gương mặt của Chử Tinh một lần.
Ngụy Dĩ Thần: “Đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà tôi từng được nhận.”
Chử Tinh cũng ngại ngùng nhìn anh: “Thật vậy sao?”
Ngụy Dĩ Thần gật đầu, kề sát lại hôn một cái lên má Chử Tinh: “Cảm ơn em đã tặng bản thân mình cho tôi.”
Khuôn mặt Chử Tinh lập tức đỏ bừng.
Ngụy Dĩ Thần cười hỏi cậu: “Em gấp rất lâu rồi phải không?”
Chử Tinh biết anh đang hỏi đến sao giấy trong hộp thủy tinh, trả lời: “Một tuần ạ. Bởi vì trong một tuần cuối cùng em mới nghĩ ra nên tặng ngài cái gì.”
Ngụy Dĩ Thần sờ đôi tay cậu: “Có mệt không?”
Chử Tinh lắc đầu: “Chỉ cần nghĩ tới đây là quà để tặng ngài, em sẽ không cảm thấy mệt.”
Trái tim Ngụy Dĩ Thần đau nhức khôn xiết, trên thế giới này vẫn còn một bạn nhỏ tốt đến vậy chờ anh mang về nhà sao?
Có thể gặp được Chử Tinh, là Ngụy Dĩ Thần anh kiếm lời rồi.
Chử Tinh ôm lấy lọ thủy tinh, nói: “Trong này có tổng cộng 519 ngôi sao.”
Ngụy Dĩ Thần không hiểu tại sao lại là con số này.
Chử Tinh không đợi anh hỏi đã tự nói tiếp: “Thêm em nữa là 520 ngôi sao.”
Khi Chử Tinh nói ra lời này, ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn thẳng Ngụy Dĩ Thần. Ngụy Dĩ Thần bỗng chốc cảm thấy mình sắp chết chìm trong ánh mắt vừa chuyên chú vừa chấp nhất này.
Chử Tinh bật đèn bên cạnh sofa lên, cuối cùng thì căn phòng cũng tràn ngập ánh sáng.
Chử Tinh: “Vốn em rất sợ bật đèn rồi sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng bây giờ em thật sự muốn nhìn thấy ngài.”
Ngụy Dĩ Thần chợt thấy yết hầu nghẹn lại, cảm thấy mình chưa đủ tốt với bạn nhỏ, chưa xứng với tình cảm yêu thích này của cậu.
Chử Tinh mỉm cười: “Là mộng cũng không sợ nữa, đây là giấc mộng đẹp nhất mà em từng mơ.”
Ngụy Dĩ Thần nhìn Chử Tinh, chậm rãi nói: “Tiểu Tinh, tôi cũng thích em, không phải là mơ.”
Chử Tinh kinh ngạc mở to hai mắt, Ngụy tiên sinh lại keo kiệt không nói thêm câu nào nữa, thúc giục cậu đi rửa mặt.
Chử Tinh đứng cạnh bồn rửa mặt ngây ngẩn rất lâu mới phản ứng lại mình vừa nghe được cái gì.
Tâm tình vốn đang vui sướng lại càng thêm phấn khởi, nụ cười trên mặt ngọt ngào như mật.
Hết chương 13