Bữa tiệc rượu xa hoa thế này thoạt nhìn không hợp với Chử Tinh chút nào.
Trên thực tế, Chử Tinh cầm ly rượu gần như hốt hoảng thất thố mà “trốn” vào một góc ban công thở gấp. Mà Chử Nguyệt, chị gái trên danh nghĩa của cậu thì lại đang nói cười rất tự nhiên trong tiệc rượu linh đình giống như một cô công chúa cao quý.
Nhưng không ai biết, nhà bọn họ sắp phá sản rồi.
Chử Tinh thu hồi tầm mắt, yên lặng thở dài.
Trong bóng đêm có người hỏi: “Tại sao lại thở dài?”
Chử Tinh bị dọa hết hồn, bàn tay run run, ly rượu sâm banh trong tay vốn chỉ còn một ít cũng suýt nữa bị đổ sạch. Bấy giờ cậu mới phát hiện “góc ban công yên tĩnh” này đã có người chiếm trước rồi. Mà ngọn lửa đo đỏ trong tay đối phương hiện rõ đến mức không thể rõ hơn, cũng không biết vừa rồi cậu nghĩ gì nhập tâm như vậy, cái này cũng không chú ý tới.
Chử Tinh vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết là ở đây có người.”
Ánh đèn trong phòng sáng rực, chỉ cách vẻn vẹn một lớp thủy tinh mà ngoài ban công này một mảnh tối đen.
Nhưng ánh đèn le lói từ trong phòng chiếu ra cũng đủ để Ngụy Dĩ Thần nhìn rõ dung mạo của Chử Tinh trong bóng tối.
Mặt mày hồng nhuận, trông có vẻ hơi say rồi.