• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Chử Tinh cũng không biết giữ động tác thế nào với Ngụy tiên sinh mới có thể chụp được tấm ảnh hoàn mỹ nhất, thậm chí cậu còn không phát hiện có người đáng nghi nào đang chụp ảnh bọn họ.

Chử Tinh nhìn đông nhìn tây lộ ra quá rõ ràng, Ngụy Dĩ Thần mở miệng: “Tự nhiên một chút là được, chỉ cần chụp bóng lưng là tốt rồi, em không cần để ý như vậy.”

Chử Tinh nghe lời không ngó nghiêng nữa, giả bộ tự nhiên đi cùng Ngụy tiên sinh, giống như đang dạo phố một cách vô cùng thích thú.

Ngoại trừ việc cậu không biết đặt tay chân thế nào cho đúng.

Ngụy Dĩ Thần phát hiện, lúc Chử Tinh quá để tâm vào một việc nào đó, cả người cậu sẽ rơi vào trạng thái căng thẳng, làm người ta muốn giả bộ không thấy cũng không được.

Anh còn chưa nghĩ ra cách để giải quyết đã thấy Chử Tinh quay đầu lại nhìn mình.

Ngụy Dĩ Thần: “Sao vậy?”

Đôi mắt Chử Tinh tràn đầy chờ mong: “Ngụy tiên sinh, em có thể khoác tay ngài được không? Hình như em hơi hồi hộp.”

Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời được lên báo đó, tin tức vô cùng động trời!

Ngụy Dĩ Thần dở khóc dở cười, nhưng vẫn vòng tay để Chử Tinh khoác lấy.

Chử Tinh lén xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi vào quần, thật cẩn thận khoác lấy tay Ngụy tiên sinh, nhìn từ phía sau không khác gì một đôi tình nhân cực kỳ ân ái.

Chử Tinh cười tít mắt, tâm tình rất tốt.

Ngụy Dĩ Thần bật cười lắc đầu, nghiêng tai nghe cậu kể chuyện thú vị gần đây. Nói được một hồi, cuối cùng cũng làm Chử Tinh nói chuyện không còn e dè gì nữa.

Ngụy Dĩ Thần dần dần nói ít lại, làm một người lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại phụ họa một hai câu.

Nói được một hồi, Chử Tinh không nghe thấy Ngụy tiên sinh đáp lời nữa. Nhớ lại những gì vừa xảy ra, Chử Tinh tức khắc chảy đầy mồ hôi lạnh.

Nhất định Ngụy tiên sinh sẽ ghét một đứa ồn ào như mình hic. Nếu thời gian có thể quay lại, chắc chắn cậu sẽ không nhiều lời như vậy nữa.

Chử Tinh đang âm thầm ghét bỏ mình, đột nhiên nghe thấy Ngụy tiên sinh hỏi: “Muốn ăn kem ở bên kia không? Ban nãy tôi thấy em nhìn sang mấy lần.”

Chử Tinh ngây ngốc, vẫn chưa phản ứng kịp: “Dạ?”

Sau khi hoàn hồn lại, cậu lập tức cảm thấy Ngụy tiên sinh anh tuấn thêm vài phần, vô cùng kích động gật đầu.

Ngụy Dĩ Thần mang một hộp kem về cho Chử Tinh, rốt cuộc gan cậu cũng lớn hơn chút: “Vừa rồi có phải em rất ồn ào không ạ?”

Ngụy Dĩ Thần cúi đầu nhìn cậu, chỉ thấy xoáy tóc trên đầu bạn nhỏ rất đẹp: “Sao lại hỏi như vậy?”

Giọng nói của Chử Tinh nghe rất ảo não: “Cuộc sống của hai người chúng ta không giống nhau, nhất định ngài sẽ cảm thấy những gì em vừa nói rất nhàm chán.”

Ngụy Dĩ Thần hơi nghiêng đầu cúi xuống nhìn, cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt bạn nhỏ, đúng là rất ảo não: “Nhưng tôi cảm thấy những điều em vừa nói rất thú vị.”

Chử Tinh cắn thìa, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thật vậy sao?”

Ngụy Dĩ Thần gật đầu: “Cuộc sống đại học của tôi vẫn luôn bề bộn nhiều việc, thậm chí đã bắt đầu phải tiếp xúc với sự vụ công ty. Những chuyện thú vị mà em kể là những chuyện tôi chưa từng được trải nghiệm, nghe em nói giống như được quay lại thời học sinh một lần nữa vậy.”

Chử Tinh tiếp tục nói: “Vậy sau này em kể nhiều chuyện về trường học hơn cho ngài nghe nhé, có được không?”

Ngụy Dĩ Thần: “Tất nhiên là được.”

Chử Tinh nuốt nước miếng, lại căng thẳng một lần nữa: “Ngụy tiên sinh, em có thể hỏi ngài một việc được không?”

Ngụy Dĩ Thần rất kiên nhẫn gật đầu.

Chử Tinh hốt hoảng cảm thấy tim mình đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu không nhịn được nuốt nước miếng, rốt cuộc thấp thỏm không yên mà hỏi ra lời trong lòng: “Ngài đã có người mình thích chưa ạ?”

Ngụy Dĩ Thần hơi nhíu mày, trông có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó lắc đầu.

Trái tim đập nhanh của Chử Tinh thoáng yên tĩnh lại, cả người thả lỏng hơn rất nhiều. Vì thế cậu rèn thép nhân lúc còn nóng: “Vậy em có thể theo đuổi ngài không?”

Ngụy Dĩ Thần kinh ngạc mở to hai mắt.

Chử Tinh hoàn toàn không có ý đợi câu trả lời, tự mình nói tiếp: “Ngài không cần nói đáp án cho em biết, chỉ là em rất rất rất thích ngài, muốn cố gắng để được ở bên cạnh ngài thôi.”

Chử Tinh tiếp tục: “Hi vọng ngài không coi em là trẻ con, sau đó thử thích em một chút, có được không?”

Ngụy Dĩ Thần vô thức nâng tay sờ mũi. Người bình thường khi làm động tác này chứng tỏ bản thân đã mệt mỏi hoặc là cảm thấy rất phiền.

Chử Tinh đột nhiên không muốn đợi câu trả lời nữa, cậu chạy thẳng một mạch mặc kệ xung quanh người đông như mắc cửi, cũng không tự hỏi xem nhiệm vụ cùng nhau đi dạo để công khai quan hệ ngày hôm nay đã hoàn thành chưa. Trong khoảnh khắc Ngụy tiên sinh vừa chạm tay vào mũi, ý chí mạnh mẽ và dũng khí ngập trời vừa mới được khơi dậy của cậu bỗng nhiên tan thành mây khói. Vì thế cậu hoảng hốt lựa chọn cách bỏ trốn.

Chử Tinh nghĩ, nếu Ngụy tiên sinh nói “Nếu em đã có ý nghĩ như thế với tôi, vậy chúng ta ly hôn đi” thì nhất định cậu sẽ cảm thấy lời thổ lộ vừa rồi của mình ngu ngốc vô cùng.

Cho dù đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc, còn rất tha thiết thích một người đến vậy.

Sau việc tỏ tình hôm đó, hai tuần liền Chử Tinh không về nhà.

Thậm chí trong đầu cậu đã tự tìm lý do thoái thác cho mình, ví dụ như “Ngày cá tháng tư vừa mới trôi qua, đây là cách đùa mới thôi ạ”, hoặc là “Em chơi trò Sự thật hay thử thách với bạn bị thua”, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy, những lý do đó chỉ làm mình trông ngu ngốc hơn chứ không có tác dụng gì cả.

Đến tuần thứ ba, Chử Tinh lại gọi điện thoại cho mẹ Vương, cực kì yếu đuối mà chuẩn bị trốn một tuần nữa.

Điện thoại nối máy xong, Chử Tinh vừa cầm điện thoại vừa dựa vào gối, vô cùng uể oải nói: “Mẹ Vương, tuần này trường con lại phải làm thí nghiệm, con không về nhà đâu ạ.”

Nói xong, Chử Tinh đang đợi mẹ Vương dịu dàng lải nhải, kết quả đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói rất lạnh rất ngầu của Ngụy tiên sinh: “Tôi đang ở dưới lầu, xuống đây.”

Chử Tinh ném điện thoại đi ngay lập tức.

Qua một lúc, cậu vẫn nhìn chằm chằm điện thoại như nhìn quái vật. Mặc dù cậu giữ một khoảng cách với điện thoại nhưng vẫn thấy màn hình đang hiển thị cuộc gọi được kết nối.

Chử Tinh nhắm mắt hít sâu vài cái, với tay nhặt điện thoại lên: “Ngụy tiên sinh?”

Ngụy Dĩ Thần: “Phải, là tôi.”

Chử Tinh khóc không ra nước mắt, thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới: “Ngài…”

Cậu rất muốn hỏi tại sao điện thoại của mẹ Vương lại ở trong tay Ngụy tiên sinh, nhưng lại thực sự không có gan hỏi, chỉ có thể bỏ dở câu nói giữa chừng, đáp lại bằng một câu bỏ lửng với dấu ba chấm.

Ngay lúc Chử Tinh cảm thấy sự im lặng này rất khó chịu thì cửa phòng ký túc xá mở ra.

Sau đó là Hà Tưởng xuất hiện ở cửa.

Và Ngụy tiên sinh mới vừa nói là ở dưới lầu.

Chử Tinh: “…”

Hà Tưởng thoạt nhìn còn xấu hổ hơn Chử Tinh, giống như muốn khóc không được mà muốn cười cũng không xong, giải thích: “Tớ gặp vị… khụ, vị kia nhà cậu ở dưới lầu, sau đó tiện đường dẫn lên đây luôn.”

Chử Tinh không cần hỏi cũng biết, chắc chắn trước đó Ngụy tiên sinh đã điều tra tình hình hiện tại của cậu, nếu không thì ngay cả Hà Tưởng là ai thì anh cũng không biết.

Chử Tinh ủ rũ đứng trước mặt Ngụy tiên sinh, ngoan ngoãn nói: “Em sai rồi.”

Ngụy Dĩ Thần: “Sai ở đâu?”

Chử Tinh cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng đối phương đã khởi binh vấn tội, cậu cúi thấp đầu để đối phương mềm lòng hẳn là sẽ không sai. Hiện giờ Ngụy tiên sinh đột nhiên hỏi đã sai ở đâu, cậu thật sự bất ngờ không kịp đề phòng.

Qua một lát, Chử Tinh thử thăm dò đáp: “Em không nên ở trường hai tuần không về nhà?”

Hà Tưởng mới vừa uống hớp nước đã phun ra sạch sẽ. Hai tuần không về nhà sẽ đến khởi binh vấn tội, người này chiếm hữu mạnh đến mức nào vậy?

Ngụy Dĩ Thần không giải thích, hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

Chử Tinh nghĩ rất lâu, cảm thấy mình không thể nhận sai về chuyện tỏ tình hôm ấy. Cậu thích một người không sai, đánh chết cũng không sai.

Vì vậy rất có khí phách đáp: “Hết rồi.”

Ngụy Dĩ Thần lại nói: “Em sai ở chỗ chạy trốn quá nhanh, còn chưa nghe được câu trả lời của tôi.”

Chử Tinh sững người hồi lâu mới nhận ra Ngụy tiên sinh đang nhắc đến chuyện cậu tỏ tình hôm ấy: “Dạ?”

Ngụy Dĩ Thần: “Tôi trả lời là, có thể.”

Chử Tinh mất khả năng nói trong chớp mắt, sau đó lại lập tức bị tin tức vừa rồi oanh tạc làm không phản ứng lại được, cuối cùng trở thành kích động nhào vào lòng Ngụy tiên sinh: “Thật vậy sao, thật vậy sao? Có phải ngày cá tháng tư nên ngài gạt em không? Hay là ngài chơi Sự thật hay thử thách bị thua nên mới nói như vậy?”

Ngụy Dĩ Thần lùi về phía sau vài bước mới đỡ được Chử Tinh, bị mấy câu hỏi liên tiếp của cậu chọc cười: “Ngày cá tháng tư đã qua rồi, cũng không chơi Sự thật hay thử thách gì cả, mỗi câu mỗi chữ tôi nói đều là sự thật.”

Chử Tinh kích động tột đỉnh, thật sự không kìm được mà cười như một tên ngốc. Cậu cảm thấy từ trước tới giờ mình chưa từng vui vẻ như vậy, khác hẳn cảm giác ngày bé năn nỉ mẹ dẫn đi chơi công viên cuối cùng cũng được mẹ đồng ý. Khi ấy cậu chỉ vui sướng phấn khởi, còn hiện tại ôm Ngụy tiên sinh, trừ vui sướng phấn khởi còn có cảm giác vô cùng an tâm.

Giống như phiêu bạt rất lâu cuối cùng cũng tìm được bến đỗ an toàn.

Hà Tưởng làm người vô hình một hồi lâu, thật sự muốn ho một tiếng chứng tỏ mình vẫn tồn tại, để thằng bạn mất lý trí của mình có thể rụt rè một chút. Nhưng mà mỗi lần định làm ra động tác gì đó thì lại bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của sếp Ngụy quét qua.

Trong lòng Hà Tưởng rất khổ, Hà Tưởng thì… Hà Tưởng thì phòng không giường trống*.

* Bấm vào đây để đọc chú thích

Mặc dù Ngụy tiên sinh đã nói như vậy, cậu chỉ được ưu tiên khi xếp hàng thôi, chưa xem như là người yêu chính thức, vẫn phải theo đuổi được Ngụy tiên sinh mới được, nhưng chỉ thế thôi Chử Tinh cũng rất thỏa mãn rồi.

Đây là Ngụy tiên sinh, là Ngụy tiên sinh đó biết không! Là tổng tài khốc suất cuồng bá duệ trong truyền thuyết đó!

Cậu được chính chủ cho phép theo đuổi là đã có lợi thế lớn rồi, ngồi ở ghế phó lái cười rất ngây ngô.

Ngụy Dĩ Thần bị cậu chọc cười, bỗng nhiên tràn ngập chờ mong về tương lai.

Hai tuần không trở về, lúc sắp tới biệt thự, Chử Tinh có chút chưa kịp thích ứng.

Mẹ Vương kéo tay cậu ân cần hỏi han một lúc lâu mới thả người, Ngụy Dĩ Thần nhân lúc ấy về phòng thay một bộ đồ ở nhà. Lúc xuất hiện trước mặt Chử Tinh lần nữa thì cậu lại ngơ ngẩn.

Tại sao nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai như vậy? Còn cho người phàm sống nữa không thế?

Đại khái là tầm mắt Chử Tinh lộ liễu quá mức, mẹ Vương cúi đầu cười đi vào phòng bếp nấu cơm, để lại không gian cho đôi chồng chồng trẻ.

Ngụy Dĩ Thần thấy Chử Tinh bỗng nhiên đỏ mặt: “Làm sao vậy?”

Chử Tinh chớp mắt, buộc mình phải dời tầm nhìn đi: “Thì, thì là cảm thấy ngài vô cùng đẹp trai.”

Ngụy Dĩ Thần cúi đầu nhìn động tác của chính mình, đột nhiên nở nụ cười, duỗi tay xoa đầu Chử Tinh: “Em cũng rất đẹp.”

Vì thế mặt Chử tinh càng đỏ hơn, đỏ như cây cà chua chín.

Ngụy Dĩ Thần nhìn cà chua nhỏ giả bộ điềm tĩnh đi vào phòng bếp học nấu cơm với mẹ Vương, chậm rãi đi đến bàn ăn rót cho mình cốc nước, giật mình nhận ra, ngôi nhà có Chử Tinh như có hương vị gia đình.

Hết chương 9

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK