• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta sao có thể tự nhiên như vậy ngồi ở đối diện cô?

Hứa Mộ Nhan tự trấn an mình bưng lên ly nước chanh lên uống, chỉ thấy người đối diện cười yếu ớt cầm lấy ly rượu còn chưa uống xong trên bàn, thì ra chỗ ngồi này là của cô ta…

“Cô có khỏe không Hứa tiểu thư, tôi là bạn gái của Lạp Minh, Hạ Tình.”

“Khụ…..khụ….”

Nghe được lời của cô ta, Hứa Mộ Nhan đang uống nước chanh nhất thời bị sặc, khuôn mặt cô do sặc mà đỏ bừng.

Yêu……….Bạn gái?!

Hai từ này sao cô thấy thật là châm chọc buồn cười!

Cô lắc nhẹ cái ly trong tay, con ngươi mắt một mảnh trấn định.

Xem ra Bùi Lạp Minh đối với Hứa Mộ Thanh yêu cũng chỉ đến vậy, cô thật thay chị gái mình cảm thấy tình yêu của Hứa Mộ Thanh thật không đáng giá, nhiều hơn là cho mình!

“Hứa tiểu thư, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, người phụ nữ có thể đứng cạnh Lạp Minh chỉ có thể là tôi, cũng chỉ có thể là tôi, mặc dù bây giờ cô là vợ anh, nhưng là…….”

Hạ Tình lời nói còn chưa nói hết, hai mắt trừng trừng không dám tin nhìn Hứa Mộ Nhan, chỉ vì cô ta bỗng đứng dậy đem ly nước chanh còn chưa uống hết hắt vào mặt cô.

“Tôi nói vị này Hạ tiểu thư, tôi coi như cô là người uống rượu rồi suy nghĩ nhiều đi, tình cảm của tôi cùng Lạp Minh có đi được bao lâu không phải là cô có thể nói, về phần sau này cô có thể hay không đứng ở bên cạnh Bùi Lạp Minh hay không còn xem tạo hóa của cô thế nào.”

Hứa Mộ Nhan cũng không biết vì sao mình có thể mất khống chế mà hắt ly nước chanh vào Hạ Tình, là cô không ưa bộ dáng tự đắc của cô ta? hay là tức giận?

Cô cũng không biết….

Nhìn bóng lưng ngày càng đi xa của Hứa Mộ Nhan, Hạ Tình nổi giận! Tính tình háo thắng luôn thích tranh đoạt như cô làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Hứa Mộ Nhan như vậy, khóe miệng dâng lên nụ cười yếu ớt không có hảo ý, “Hứa Mộ Nhan, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Đợi cho Hứa Mộ Nhan lần nữa trở lại đại sảnh yến hội, nhìn quanh bốn phía đã không còn thấy bóng dáng Bùi Lạp Minh nữa.

Chẳng lẽ hắn lại bỏ cô, một mình đi?

Nhưng ý nghĩ này vừa xong liền bị cô bác bỏ, coi như anh có ghét cô như thế nào cũng không thể ở trước mặt bao nhiêu phóng viên bỏ lại người vợ trên danh nghĩa như cô được, dù sao này diễn cũng là anh toàn bộ muốn diễn hay sao?

Đang lúc Hứa Mộ Nhan không biết đi đâu, quay về phòng khách bước đi thả chậm hết sức, ánh mắt cô chợt bị một bóng lưng cao lớn hấp dẫn, chỉ thấy tấm lưng kia đang gấp gáp đi tới cửa chính từ hành lang bên phải đi tới.

Anh đang tìm cô sao?

Coi như anh có lương tâm, Hứa Mộ Nhan vừa nghĩ vừa đi theo phía sau Bùi Lạp Minh, tính toán muốn hù dọa anh một hồi.

Khi cô đuổi theo đến anh, muốn đưa tay đẩy cửa ra, bên trong một thanh âm giọng nữ mềm mại bỗng nhiên phát ra, “Lạp Minh, anh rốt cuộc lúc nào thì cùng mẹ nói chuyện của chúng ta? Anh không phải không yêu vợ anh sao? Vậy tại sao còn không cùng cô ta ly hôn?”

Trong lòng Hứa Mộ Nhan nhất thời run lên một cái, giơ lên cánh tay cứng ngắc sững sờ ở giữa không trung, đột nhiên trái tim đập loạn …

“Chuyện này tôi tự có cân nhắc, cô cũng biết tôi không thích bị người khác ép buộc, cô chỉ cần im lặng đợi bên cạnh tôi là được rồi.”

Thanh âm Bùi Lạp Minh dịu dàng thật giống như trong nháy mắt hóa thành từng cây mạn đằng chặt chẽ quấn quanh tim Hứa Mộ Nhan, đè nén làm cô không thở nổi.

Anh….Anh ta ở bên ngoài có phụ nữ?

Hứa Mộ Nhan hít một hơi thật sâu, tự nói với mình phải bình tĩnh, nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo, ở ngoài phóng viên còn ở, cô không thể làm cho nhà họ Bùi mất mặt trong buổi tối đấu giá từ thiện trọng đại này.

Do dự một lúc, cô không tin đẩy cửa mở ra, sau đó cô nhìn thấy một hình ảnh làm cô khiếp sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK