Cô ghét nhất trời mưa, đi bộ sẽ làm dơ giầy không nói, làm cô chán ghét hơn chính là gặp phải một vài tài xế vô lương tâm lái xe đi qua bên cạnh thì làm nước bắn tung tóe đọng lên người cô. ..
Nhưng ngay khi cực kỳ oán giận, cô vẫn phải nhắm mắt đi làm.
Thật ra thì trước đây mẹ Bùi mẹ đã từng hỏi cô có muốn tài xế lái xe đưa cô đi làm mỗi ngày không nhưng cô từ chối, bởi vì cô thích loại cảm giác chậm rãi đi trên đường đó, vô cùng thoải mái mà cũng có thể vận động. ..
Lúc Hứa Mộ Nhan đến bệnh viện, trợ lý Tô Vũ của cô và một bác sĩ lâu năm khác vẫn chưa tới nên phòng làm việc tựa như rất an tĩnh.
Cô mới vừa ngồi xuống không bao lâu, chỉ nghe thấy ở hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập rồi sau đó một bóng dáng vội vàng hấp tấp đi vào, mang theo theo gió lạnh hơi nước tới.
- Thiếu phu nhân, cô mau đi xem Bùi tổng một chút đi! - Giọng nói An Thần dồn dập, trong mắt tràn đầy sốt ruột.
Lòng của Hứa Mộ Nhan không khỏi căng thẳng một chút, nhất thời sửng sờ tại chỗ.
Chẳng lẽ là Bùi Lạp Minh đã xảy ra chuyện gì?
Không phải anh ta ở trong công ty sao?
Hứa Mộ Nhan đè nén lo lắng trong nội tâm:
- Trước hết anh đừng nóng vội, xảy ra chuyện gì?
- Thật ra thì. ..
An Thần nhìn cô một chút, ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Thật ra thì hôm nay là ngày Hoắc Noãn rơi xuống biển không rõ tung tích, hàng năm chỉ cần đến ngày này, Bùi tổng đều bảo tôi lái xe đưa anh ấy đến bờ biển kia thăm một lần nhưng thời tiết năm nay so với trước kia tệ hơn, mưa gió rất lớn, tôi sợ Bùi tổng sẽ không chịu ngừng nên tôi mới lập tức chạy tới đây tìm thiếu phu nhân cùng đi xem anh ấy một chút.
Thì ra là như vậy, thấp thỏm trong lòng Hứa Mộ Nhan thoáng buông lỏng chút nhưng trước mắt mưa bên ngoài lớn như thế, cô thật sự lo lắng anh sẽ không chịu nổi gió mưa đập vào.
- Được, được, tôi đi với anh. - Giờ phút này bên trong cô cũng cực kỳ lo lắng, mặc dù biết không phải lời của mình thì anh nhất định sẽ nghe, nhưng vừa nghĩ tới giờ khắc này anh tự ngược đãi mình dưới mưa cô đã cảm thấy khó chịu.
Trên đường đi bọn họ cũng không nói chuyện, nước mưa mặc ý vỗ vào trên cửa kính xe, nhiều tiếng vang dội. Ước chừng một canh giờ sau An Thần mới dừng xe lại.
- Thiếu phu nhân, ô của cô, còn cái này cô cầm cái này cho Bùi tổng, anh ấy sẽ không cự tuyệt sự quan tâm của cô. - Trước khi xuống xe, An Thần đưa hai cây cây dù phía trước chỗ ngồi đưa cho Hứa Mộ Nhan.
- Uh, vậy anh chờ ở trong xe.
- Được, tôi sẽ ở trong xe theo dõi, có chuyện gì tôi sẽ lập tức đến.
Hứa Mộ Nhan lo lắng xuống xe lập tức đi thẳng tới bóng dáng trong mưa kia. Gió biển xen lẫn tiếng mưa trước mặt tạt vào mặt làm cô hơi đau, vì vậy cô di chuyển trong mưa có chút chậm, chỉ chốc lát trên mặt cô đã hiện đầy nước mưa.
- Bùi Lạp Minh, anh mau trở về tôi, anh tự ngược đãi mình như vậy rất dễ dàng ngã bệnh đấy! - Bởi vì gió quá lớn, Hứa Mộ Nhan hô rất lớn tiếng.
Bùi Lạp Minh nghe được tiếng của cô bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, một đôi mắt lạnh lùng tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng, anh chợt đứng dậy, từng bước một đi tới chỗ cô.
Vào giờ phút này, cả người anh một mảng ướt đẫm, một đôi mắt lạnh lẽo thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Mộ Nhan, sáng như ngôi sao, lạnh như băng tuyết.
- Là cô báo cảnh sát đúng không? Cô nói đi tại sao cô muốn gọi cảnh sát tới? Nếu như không phải do cô, sao Hoắc Noãn lại bị bọn cướp kéo cùng nhau rơi xuống biển, đến hài cốt cũng không còn!
Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?
Trong lòng Hứa Mộ Nhan kinh ngạc, chẳng lẽ anh coi cô là người khác?
Chỉ thấy Bùi Lạp Minh Nhất từng bước tới gần cô, mắt rất sắc bén giống như từng cơn gió thổi mạnh vào mặt của Hứa Mộ Nhan. Cô còn không kịp tránh né, một giây kế tiếp tay Bùi Lạp Minh đã ghìm thật chặt cổ họng cô rồi sau đó từng chút từng chút thắt chặt.
Đột nhiên hô hấp của cô ngưng trệ, đôi mắt trong veo nhìn anh chằm chằm nhưng một câu cũng không nói nên lời.