Nhưng Hứa Mộ Nhan biết, giờ phút này cô tuyệt đối không thể để mình bị lời nói của Bùi Lạp Minh chọc giận được, dù sao mệnh của mẹ Bùi quan trọng hơn!
Nhìn mẹ Bùi sắc mặt đỏ lên do hô hấp dồn dập, rất có thể do bị thức ăn ngạnh ở đường hô hấp dẫn tới, nếu không kịp thời chữa trị, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
“Bùi lạp Minh, nếu như anh làm trễ nãi cứu chữa mẹ, thì hậu quả anh tự chịu trách nhiệm?” Hứa Mộ Nhan lạnh lùng nói, trong thanh âm lộ ra không cho người ta cự tuyệt.
Nghe vậy, hắn lông mi dựng lên, trong nháy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, người phụ nữ này còn dám công khai cùng hắn hô to gọi nhỏ? Thật là ăn gan hùm mật gấu!
Nhưng trước mắt không phải lúc cùng cô tranh cãi, có thế nào cô cũng học y, dù sao y thuật cũng không đến nỗi quá kém.
“Chị dâu, nếu chị có thể cứu sống mẹ, tôi về sau cũng không cùng chị bướng bỉnh nữa, tôi tin tưởng y thuật của chị!” Bùi Lạp Thần vừa nói vừa kéo Bùi Lạp Minh ra bên cạnh, tránh cho anh quấy rầy chị dâu bắt mạch.
Hứa Mộ Nhan tránh qua anh đi tới bên mẹ Bùi cúi người xuống, tỉ mỉ nhìn một chút mắt của bà, rồi miệng, mũi, rồi sau đó thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo cô bắt mạch.
Ở lúc khẩn cấp cô có thể trước dựa vào phương pháp của cha xem bệnh cho mẹ Bùi.
Bùi Lạp Minh bình tĩnh khí, ngưng mắt nhìn cô.
Vẻ mặt Hứa Mộ Nhan cực kỳ tập trung, môt đôi trong veo mắt như băng sơn trong suốt, lông mày nhỏ nhắn thỉnh thoảng nhăn mày, thỉnh thoảng giãn ra.
Giờ phút này Bùi Lạp Minh bỗng nhiên phát hiện cô tuy không có tuyệt sắc khuôn mặt, nhưng trên người cô lại có một loại hấp dẫn người khác, là cái gì đây?
Là sự nhàn nhạt thú vị, hay là nghiêm túc chuyên tâm vẻ mặt, hay là im lặng cao quý khí thế?
Hắn không rõ ràng lắm, nhưng duy nhất khẳng định là từ trên người cô phát ra ánh sáng, lại khiến cho người ta hoa mắt.
Ngay cả ở một bên Bùi Lạp Thần cũng si ngốc nhìn cô, ánh mắt này làm cho khuôn mặt Bùi lạp Minh trầm xuống.
Một lúc sau Hứa Mộ Nhan mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, mẹ Bùi quả nhiên là vì thức ăn ngăn ở đường hô hấp mà dẫn tới khó thở, sắc mặt càng ngày càng hồng.
“Mẹ, bà như thế nào?” Bùi lạp Minh trầm giọng hỏi, lông mày chau lại, hiển nhiên cực kỳ lo lắng.Hứa Mộ Nhan không để ý đến anh, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái.
“Lạp Thần, tôi cần cậu hỗ trợ.”
Cô đây là đang không thèm để ý đến hắn?
Cho ra cái này nhận thức sau, Bùi lạp Minh sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm.
“Chị dâu, muốn tôi làm gì?” Bùi Lạp Thần lập tức hai mắt tỏa sáng đi đến bên cạnh cô.
“Dùng sức vỗ sau lưng mẹ.”
“Được, được, tôi tới!” Bùi lạp Thần đem mẹ Bùi đỡ dậy, bắt đầu vỗ vào.
Bùi lạp Minh lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, chỉ mong mẹ không có việc gì, nếu không hắn nhất định sẽ không tha cho cô!
“Khụ khụ….Khụ khụ…”
Ước chừng vỗ được một phút, mẹ Bùi mới chợt ho khan, trong chốc lát bánh dẻo ngạnh ở trong cổ họng cũng ho ra.
“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tỉnh, mới vừa rồi thật sự hù chết bọn con!” Bùi Lạp Thần vẻ mặt mừng rỡ nói.