Thế cũng tốt cô củng đang muốn gặp Nghiêm Hạo.Cô mặt không cảm xúc bước vào xe.
Nghiêm Hạo đang họp ở công ty,nhận được tin cô bé này kích động chạy ra ngoài,hắn lo cô làm chuyện gì tổn hại tới đứa bé,nên vội chạy tới đây,đồng thời kêu vệ sĩ bám theo cô.
Bây giờ nhìn thấy cô tức giận bùng phát,cô dám lấy đứa con uy hiếm qua mặt vệ sĩ,thủ đoạn đúng là không thể xem thường.
"Cô bé chạy loạn tới đây làm gì?"Nghiêm Hạo nén giận hỏi
"Nghiêm Hạo anh tính toán với đứa bé trong bụng tôi thế nào"Tống nguyệt Linh bĩnh tỉnh nói
"Cô bé chỉ cần sanh nó ra ,tôi sẽ nuôi dưỡng nó"Nghiêm Hạo ngạc nhiên nhưng cũng trả lời.
"Còn tôi thì sao?"Cô vẩn bĩnh tỉnh như thể đang bàn chuyện người khác
"Tôi có thể cho cô bất cứ điều gì,tiền,nhà,xe,nhưng không thể cho cô vị trí Nghiêm phu nhân được vì cô không xứng"Nghiêm Hạo xem thường bây giờ tới lúc ra điều kiện với anh sao?
Tống nguyệt Linh nhếch môi,Nghiêm Hạo anh thật phóng khoáng a,cướp trắng trợn con người ta,mà khiến họ phải cám ơn anh sao?
"Tôi không cần những thứ anh nói,Tôi chỉ muốn anh thực hiện một điều kiện thôi,nếu được tôi sẽ ngoan ngoãn trong một năm tùy anh sắp đặt"Tống nguyệt Linh trấn tỉnh nói
"Điều kiện gì?"Nghiệm Hạo ngi ngờ nói.
"Tôi muốn anh kí hợp đồng lại với Tống thị,giúp họ qua cơn khó khăn này,chuyện này đối với anh rất dể dàng đi"Cô bĩnh tĩnh nói nhưng lòng bàn tay ướt đẩm tố cáo cô khẩn trương tới mức nào!
"Tống thị là gì của cô?mà cô muốn tôi cứu họ?"Nghiêm Hạo híp mắt nguy hiểm hỏi,xem ra cô bé này có nhiều chuyện hắn chưa biết đây.
"Không là gì cả,nhưng có lần họ vô tình đả cứu sống tôi một mạng,có lẽ họ đả quên,nhưng tôi không quên,hôm nay thấy được tin tức về Tống thị,Tôi không đành lòng nhìn họ như vậy thôi"
Tống nguyệt Linh bịa chuyện,nếu không vì thế cô cũng không biết lấy lý do gì để giúp đở Tống thị,dù lý do sứt sẹo thì cũng là lý do,đở hơn là không.
"Lời cô bé nói là thật?cô bé làm tôi bất ngờ nha,dùng con mình để trả ơn?Nếu tôi không đồng ý thì sao?con người Nghiêm Hạo tôi,rất không thích người khác ra điều kiện với mình!"
Nghiêm Hạo giọng nói châm chọc lạnh lẽo,dù thật hay dả nhưng nge cô lấy đứa bé tỉnh bơ ra điều kiện làm hắn rất không thoải mái.
"Tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi vậy thôi,nếu Nghiêm Tổng không chấp nhận cũng không sao,tâm trạng buồn bực mà đứa bé này tôi cũng không muốn sinh ra,thậtkhông biết làm sao cho tốt đây,dù gì tôi cũng mới 16 tuổi ,ai mà muốn sanh con, Nghiêm Tổng thấy có đúng không?"
Tống nguyệt Linh miệng nói,nhưng trong bụng ngàn lần xin lổi bảo bảo,mẹ không muốn thế đâu,nhưng vì ông bà ngoại đành để bảo bảo chiệu ủy khuất rồi.
Nghiêm Hạo mặt mày xanh lét,đúng là uy hiếp trắng trợn mà,nhưng nếu hắn dùng biện pháp mạnh với cô củng không tốt,vì đứa bé nằm trong bụng của cô ta.Hắn là con một mấy năm nay vẫn tâm niệm muốn kết hôn sớm với Lưu uyển Nhược.
Lúc hay tin Lưu uyển Nhược bỏ đứa bé hắn rất đau lòng,phẩn nộ,nhưng cũng lựa chọn tha thứ vì hắn yêu cô nhiều năm như thế,gần đây Uyển Nhược đã thay đổi ý nghĩ muốn kết hôn sớm,hai người rồi sẽ có con ,nhưng đối với đứa bé của cô bé này hắn vẩn rất mong đợi.Hắn biết Lưu uyển Nhược biết sẽ không chấp nhận,hắn tính toán sẽ đưa đứa bé này cho ba mẹ hắn nuôi,hai ông bà vì buồn không có cháu nên đả đi du lịch suốt.Nhưng nhìn cô bé này vô tình với con mình như thế,hắn không khỏi tức giận.
"Thật bất hạnh cho đứa bé có người mẹ như cô,Trong một năm này cô phải dọn đến chổ của tôi sắp xếp và an phận chăm sóc con tôi thật tốt,đừng giở trò gì trước mặt tôi"
Nghiêm Hạo giận dử cảnh cáo.
Tống nguyệt Linh âm thầm thở phào,hắn đả đồng ý rồi,Tống thị được cứu và ba không phải lo lắng nữa.Tống nguyệt Linh trong lòng thầm nhủ"ba mẹ con gái chỉ có thể giúp được hai người như vậy thôi,hy vọng hai người sẽ bớt nhọc tâm" nhẹ đặt tay lên bụng mình cô cảm giác có lổi với đứa con bé bỏng của mình.
"Bảo bảo mẹ thật xin lỗi con"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn