"Ngu ngốc, lần sau nhớ phải thở biết chưa, có mũi để làm gì?" Nghiêm Hạo cười nhạo.
"Anh mới ngu ngốc, cả nhà anh đều ngu ngốc." Tống Nguyệt Linh thì thầm bĩu môi.
Nghiêm Hạo nhìn đôi môi đỏ mọng cong lên, miệng liền khô nóng. Anh đưa tay kéo cô vào lòng, miệng rà bên tai cô, hít thật sâu vào mùi hương thơm mát của cô. Anh thỏa mãn thở dài: "Tính quyến rũ anh sao?"
"Ai quyến rũ anh, buông em ra đi." Tống Nguyệt Linh thẹn quá vùng vẫy. Tên này kể từ ngày cô đồng ý ngủ cùng với anh, mỗi lần ở gần cô đều sẽ giở thói sắc lang ra, làm cô ngượng muốn chết.
"Hồi nãy em nói chuyện với ai vậy?" Môi của Nghiêm Hạo di dời tới cổ của cô khẽ cắn lên đó, tà mị hỏi.
"Bạn cùng khóa. . . ." Môi của anh lướt tới đâu, Tống Nguyệt Linh liền run rẩy tới đó.
"Nói gì với nhau?" Nghiêm Hạo dời xuống ngực của cô, cách một lớp áo mà hôn lên bờ ngực vun tròn của cô.
"Không. . . . không có gì. . . ." Cô cố ngã về phía sau để tránh né những cú va chạm đỏ mặt kia.
Nghiêm Hạo nhíu mày, há miệng cắn lên ngực của cô.
"Á, đau." Cô ủy khuất kêu lên.
"Đó là trừng phạt vì em không thành thật." Nghiêm Hạo không thương tiếc nói.
"Cậu ta muốn rủ em cùng đi xem phim thôi mà." Tống Nguyệt Linh nhăn nhó nói. Tên này sao đến bây giờ cô mới phát hiện ra anh lại có tính cách bá đạo như vậy chứ?
"Rồi em trả lời sao?" Nghiêm Hạo híp mắt nhìn cô.
"Tất nhiên là. . . . em từ chối rồi." Tống Nguyệt Linh nghịch ngợm nói.
"Ngoan." Nghiêm Hạo hài lòng nói, anh đưa tay ôm cô vào lòng, cằm tựa trên đầu cô. Từ ngày anh tỉnh lại, có khi anh thật sự nghi ngờ cô bé này có phải là vợ của anh không? Anh tiếp nhận công việc và âm thầm cho điều tra việc trước khi mình xảy ra tai nạn, mà kết quả điều tra được đúng là lúc đó anh thật sự đang chuẩn bị kết hôn với Đinh Yến Tử (DL: Điền Bối Dung đã nhờ Đỗ Long sắp đặt chuyện này) và hai đứa bé ấy thật sự là con của anh và cô.
Anh cố tình làm khó cô bắt cô phải phục vụ anh, nấu cơm cho anh. Nhận ra cô vì muốn làm vừa lòng anh mà đi học nấu ăn, quần áo của anh đều được giặt bằng tay, ủi từng cái một. Cô không hề phàn nàn, lúc nào cũng tận tụy lấy lòng anh. Nhìn cô cực nhọc nhưng đều vui vẻ cười với anh, cuối tuần được nhìn thấy bảo bảo thì gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ vui mừng hạnh phúc. Anh cũng biết cô rất muốn gặp bảo bảo nhưng lại đều cố gắng chờ đợi tới cuối tuần. Cô sẽ không làm điều gì khiến cho anh phải khó chịu, nhìn cô cẩn thận như vậy anh thật không đành lòng.
Anh từ từ chấp nhận việc cô là vợ của mình, nhưng cô bé này lại cố tình né tránh chung đụng với anh. Đều đã có con rồi nhưng mỗi khi ở gần anh, cô lại hay đỏ mặt ngại ngùng, vào buổi tối lúc nào cũng đợi anh ngủ say rồi mới vào phòng. Anh đều biết hết nhưng vì không muốn làm cho cô sợ nên anh mới không ép buộc cô. Nhưng thật sự anh nhịn cũng sắp hết nổi rồi, cô tươi trẻ quyến rũ lại thơm ngon như vậy, sao anh có thể nhẫn nhịn được chứ.
Tống Nguyệt Linh nằm ở trong lòng anh lén thở ra. Mấy tháng nay cô tận tâm phục vụ lấy lòng anh, cố gắng làm cô vợ ngoan ngoãn của anh, cho tới hôm nay anh cũng đã thay đổi thái độ và thật sự xem cô là vợ của anh. Điều này làm cho cô rất vui mừng nhưng cũng làm cho cô lo lắng không ít. Anh không chỉnh cô phục vụ anh nữa, nhưng lại thích giở trò mập mờ trên người cô. Biết rõ anh muốn gì nhưng cô tận lực né tránh, thật sự cô vẫn chưa sẵn sàng cho lắm. Nhưng cô cũng biết mình không thể tránh được nữa, Tống Nguyệt Linh cảm thấy thật bất đắc dĩ.
"Đang nghĩ gì vậy?" Nghiêm Hạo nhìn thấy cô vợ nhỏ đang ngẩn người thì quan tâm hỏi. Nhưng lại thấy cô lắc đầu không nói, anh bèn nghĩ ra cách dỗ cô: "Có muốn đi thăm bảo bảo không?"
"Thật không? Nhưng hôm nay mới thứ 5 mà." Tống Nguyệt Linh thất vọng nói.
"Anh đưa em tới, mẹ sẽ không nói gì đâu." Nghiêm Hạo nhìn thấy cô xụ mặt xuống, không đành lòng liền nói. Mẹ của anh a, cướp trắng trợn con của người ta mà còn ra quy định ngày nào mới được đi thăm nữa chứ. Anh có bất mãn nhưng lại thấy để cho mẹ nuôi cũng có chỗ rất tốt. Bởi vì cô vợ nhỏ còn đi học mà anh thì công việc bận rộn, không tốt để chăm sóc bé con. Mà hai thằng nhóc ấy càng ngày càng tròn, càng nghịch ngợm không ai trông nổi. Nghĩ tới con, khóe miệng của anh không kiềm được mà cong lên.
"Vậy anh sẽ đưa em đi gặp bảo bảo thật sao?" Tống Nguyệt Linh cười rạng rỡ, vui mừng nói. Cô thật sự rất nhớ bảo bảo a, hằng ngày được nhìn thấy con cũng không biết chán là gì, huống chi một tuần cô mới có thể được gặp một lần.
"Nhưng với một điều kiện." Nghiêm Hạo thấy cô vui vẻ, tâm tình cũng rất tốt nhưng vẫn không buông tha cho cơ hội được hưởng phúc lợi.
"Điều kiện gì?" Tống Nguyệt Linh nghi ngờ hỏi anh.
"Tối nay em phải thức cùng với anh." Nghiêm Hạo kề sát bên tai của cô, mờ ám nói.
******************
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn