Tống Nguyệt Linh cảm thấy tai của mình nóng lên, lan tới gương mặt, thẹn thùng hoảng hốt. Không ngờ anh lại ra điều kiện như thế? Tống Nguyệt Linh muốn tìm cái lỗ để mà chui xuống tránh khỏi xấu hổ này.
Nghiêm Hạo thấy cô vợ mình làm đà điểu cúi gằm mặt xuống, nửa bên mặt ửng hồng của cô làm anh vừa thương vừa bất đắc dĩ. Ôm con đà điểu này vào lòng, anh thì thầm: "Tính tránh anh đến bao giờ nữa? Em không phải là vợ anh sao?"
"Em đâu có tránh. . . ." Tống Nguyệt Linh hoảng hốt nói, nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, tim bất giác đập nhanh hơn, mặt đỏ càng lợi hại hơn.
"Vậy tối nay anh chờ biểu hiện của em." Anh cười xấu xa, hôn lên môi cô một cái, ra lệnh cho tài xế chạy tới biệt thự chính của Nghiêm gia. Khi Tống Nguyệt Linh hiểu ra lời vừa rồi của anh, cô liền hóa đá.
***
Tống Nguyệt Linh ở trong phòng của bảo bảo, chơi với hai cậu nhóc. Nghiêm Thuần Phúc và Nghiêm Hạo Khang, hai cái tên này là do bà nội của hai bé suy nghĩ một tháng mới chọn được. Cậu anh Nghiêm Thuần Phúc ra trước em mình 10 phút. Hai cậu bé đã hơn 6 tháng cũng đã biết bò, có đôi khi còn có thể vịn nôi tự đứng lên, rất nghịch ngợm. Dù chỉ một tuần mới gặp được mẹ một lần nhưng hai cậu bé đều không quên cô. Mỗi lần cô đến, hai bé đều đặc biệt thích bám trên người cô, phải chăng "mẫu tử liền tâm" là như thế này? Nhìn hai con như vậy, làm cho cô vừa hạnh phúc vừa chua xót.
Cô ôm Nghiêm Hạo Khang vào lòng, tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhẹ nhàng cắt móng tay hơi dài ra của bé. Hạo Khang tính cách hoạt bát lại hay nhõng nhẽo hơn anh mình, mỗi lần Tống Nguyệt Linh ra về cậu đều khóc và đòi theo. Còn Nghiêm Thuần Phúc thì ngược lại, tính cách tự lập rất sớm, không khóc không nháo chỉ im lặng chơi một mình, nhưng khi nhìn thấy cô, ánh mắt sẽ sáng lên lặng lẽ ngồi kế bên cô. Mỗi lần thấy cô ẳm Hạo Khang sẽ nhìn theo nhưng cũng không đòi mẹ. Tống Nguyệt Linh nhìn mà đau lòng cho tính cách của cậu bé, lần nào cô cũng thay phiên ôm hai đứa, thơm lên hai má của bảo bảo thật thỏa mãn mới thôi.
Điền Bối Dung bước vào phòng thấy ba mẹ con chơi vui vẻ, Hạo Khang cười tít mắt còn Thuần Phúc không thích gần gũi người khác cũng ngồi sát bên cô, gương mặt cũng rất vui vẻ. Điền Bối Dung nhìn thấy, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Bà biết hai cậu bé rất thích mẹ của mình nhưng bà cố tình không cho mẹ của chúng quá gần gũi hai cậu bé. Bà muốn cô biết quý trọng và lo sợ mất đi, vì như thế cô mới đủ can đảm và nghị lực để làm những việc mình cần làm.
Nhưng hôm nay con trai của bà tự mình đưa con bé tới đây thăm bảo bảo, bà ngạc nhiên và vui mừng, ít nhất nó cũng đã biết quan tâm con bé rồi. Bà mong cô có thể khiến cho con trai bà thật lòng yêu cô mà tình yêu đó phải sâu nặng hơn tình yêu lúc trước của nó, có như thế bi kịch mới không xảy ra một khi nó nhớ lại mọi chuyện. Bà thở dài khép cửa phòng lại.
Tống Nguyệt Linh ngồi trên xe tâm tình rất tốt, môi cong lên có thể biết cô đang vui vẻ như thế nào. Nghiêm Hạo nhìn cô vợ nhỏ ánh mắt vui vẻ, gương mặt bừng sáng, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cô nhấn nút hạ kiếng xuống để cho gió thổi trên mặt trên tóc cô. Cô rùng mình một cái rồi bật cười khúc khích. Nghiêm Hạo thấy trò trẻ con của cô không khỏi lắc đầu, đưa tay nhấn kiếng lên, ôm cô vào lòng.
"Vui lắm sao?" Nghiêm Hạo gương mặt sủng nịnh vuốt ve mái tóc lại cho cô vì bị gió thổi mà rối lên.
"Ừ." Tống Nguyệt Linh cong môi gật đầu: "Anh không biết đâu, hôm nay Hạo Khang đã tự đứng lên mà không cần ai vịn nữa. Còn Thuần Phúc thì khỏi nói, nó có thể ngồi chơi xếp hình rất thành thục, anh thấy nó thông minh chưa?" Tống Nguyệt Linh tự hào nói. Bảo bảo của cô làm gì cũng rất đáng yêu.
"Tất nhiên, còn không nhìn xem nó là con của ai." Nghiêm Hạo kiêu ngạo nói.
"Xì." Tống Nguyệt Lình phì cười nhưng không phản bác lại anh.
"Dám cười nhạo anh hả?" Anh vừa nói, tay vừa chọc vào eo cô làm cho cô vì nhột mà bật cười khanh khách, tiếng cười trong vắt mang theo vui vẻ.
Nghiêm Hạo nhìn cô, gương mặt vì cười nhiều mà hồng lên, ánh mắt long lanh cong lên nhìn lại anh. Nghiêm Hạo rung động, cúi xuống hôn lên đôi môi của cô. Anh nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô, hôn từng chút một, nhẹ nhàng mút cánh môi mềm của cô. Tống Nguyệt Linh ngượng ngùng xao động đón nhận cánh môi lạnh băng mang theo dịu dàng của anh. Nghiêm Hạo hôn càng lúc càng sâu, anh say mê hương vị ngọt ngào của cô, bao nhiêu cũng không khiến anh cảm thấy đủ, thẳng tới khi thấy người trong lòng mềm nhũn mới quyến luyến rời ra nhưng môi thì vẫn để ở trên môi của cô, hơi thở dồn dập, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
"Anh thật mong đợi đêm nay."
***
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn