“Nhân tiện hôm nay Hoàng Phong đưa cô dâu mới đến đây. Hay là chúng ta chơi lớn một chút.” Lưu Nguyệt Nga nhấp một ngụm rượu, lấy một bộ bài từ dưới bàn ra, tráo kĩ rồi đặt trước mặt mọi người.
Cung Quý Dương vừa nhìn thấy bài liền phấn khích: “Vẫn chơi ba tỉ chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt đang nuốt một ngụm rượu thì nghe thấy ba từ “ba tỉ” lập tức bị sặc, không ngừng ho khan.
Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô, trong mắt Lưu Nguyệt Nga hiện lên một tia chế nhạo khinh thường.
“Hôm nay không chơi tiền,chúng ta chơi người.”
Lưu Nguyệt Nga nói: “Nếu thua một ván, người bạn gái phải cởi một bộ quần áo, không cởi sẽ phạt rượu.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng.
Đối với Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương việc này không thành vấn đề, người phụ nữ bên cạnh họ chỉ là qua đường. Nhưng Lâm Hoàng Phong thì khác, Đỗ Minh Nguyệt là vợ danh chính ngôn thuận của anh.
“Lưu Nguyệt Nga, chơi vậy sao được chứ?” Cung Quý Dương nói.
Mặc dù bình thường anh ta thích tham gia náo nhiệt, không ngại chơi lớn, nhưng bọn họ đều biết tính của Lâm Hoàng Phong, chọc giận anh, bất kì ai cũng đừng mong có kết quả tốt.
“Không chơi nổi sao? Chúng ta và cậu chủ Phong có khi nào không chơi nổi chưa?”
Lưu Nguyệt Nga cười lạnh: “Những người phụ nữ trước đây đều phải cởi, thậm chí nếu ai muốn chơi đùa một chút, Hoàng Phong cũng không nói gì. Lúc này sao có thể không chơi nổi được?”
Nghe những lời khiêu khích này của Lưu Nguyệt Nga, ánh mắt Lâm Hoàng Phong lóe lên một tia lạnh lùng.
Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương cũng có chút tức giận, những người phụ nữ Lâm Hoàng Phong đưa tới trước đây đều là loại phụ nữ không sạch sẽ, bọn họ chỉ làm vì tiền, sao có thể so sánh với thân phận của Đỗ Minh Nguyệt?
Đỗ Minh Nguyệt không biết làm sao, ánh mắt mang ý cầu xin nhìn người đàn ông bên cạnh cô, nhưng anh lại vờ như không thấy.
“Chơi đi.” Lâm Hoàng Phong mở miệng.
Bầu không khí nháy mắt lạnh xuống, Đỗ Minh Nguyệt kinh ngạc, không ngờ Lâm Hoàng Phong lại đồng ý. Tất cả sự ấm áp mà anh dành cho cô cả ngày hôm nay đều trở về con số không.
“Yên tâm đi.”
Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không thua đâu.”
“Tôi …” Đỗ Minh Nguyệt khẽ cắn khóe môi, không biết nên nói gì.
Lưu Nguyệt Nga thấy vậy rong mắt càng tàn nhẫn hơn, Cung Quý Dương hừ lạnh một tiếng, anh ta đã sớm không vừa mắt với cô ta.
Nhìn ra sự lo lắng của Đỗ Minh Nguyệt, Cung Quý Dương bèn cố ý an ủi: “Chị dâu đừng sợ. Cậu chủ Phong sẽ không thua đâu, từ trước tới giờ chưa bao giờ thua.”
Từ “chị dâu” được anh ta cố ý nhấn mạnh, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng rối như tơ vò, nhưng cô không thể làm gì, chỉ có thể ngồi sụp xuống sô pha, bộ dạng giống như cá nằm trên thớt.
Lâm Hoàng Phong từ đầu đến cuối không có cảm xúc gì, ngay cả khi nhìn vào các lá bài, ánh mắt vẫn không gợn sóng sợ hãi.