• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5


Ngẩn ra một lúc, anh liền lột hết toàn bộ quần áo còn sót lại trên người cô.


Trời đầu xuân vốn mang theo hơi se lạnh. Lúc này, thân thể cô trần truồng, đang phải chịu đựng những cơn ớn lạnh truyền đến, cô không khỏi khẽ run lên, sau đó lại vì bị đối phương đụng chạm mà trở nên ửng hồng.


Theo biến hóa của thân thể cô, anh dường như trở nên hưng phấn hơn, động tác cũng trở nên mạnh mẽ hơn, trong mắt anh lóe lên một cỗ năng lượng mãnh liệt, nhìn cô như muốn nuốt chửng cô.


Cuối cùng anh động thân một lần thì không hề ngừng nghỉ, lực càng lúc càng lớn, chinh phục trên cơ thể cô.


Đau, nỗi đau vô bờ bến sắp nhấn chìm cô.


Tuy nhiên, người kia không hề có ý định cho cô đi.


Trong cơn choáng váng, cuối cùng cô không thể chịu nổi cơn đau ngày càng lớn mà chìm vào mê man.


Ngày hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt cô, chói mắt khó chịu đánh thức người trong mộng.


Khẽ khịt mũi, cô tỉnh dậy. Trong phút chốc, cơn đau nhức lan khắp đại não, khiến cô phải chống đỡ rồi ngã ngửa.


Khi cảnh tượng tối hôm qua hiện về trong đầu, cơ thể cô đột nhiên được phủ lên một tầng màu hồng, dưới ánh nắng mặt trời thật sự rất đẹp.


Bên cạnh cô đột ngột có động tĩnh, cô vội vàng nhìn sang, người đàn ông đêm qua đã chinh chiến trên người cô từ từ mở mắt ra.


Nhất thời bốn mắt đối nhau, trong không khí dâng lên cảm giác lúng túng.


Vốn dĩ tưởng rằng người bên kia sẽ nói gì đó với cô khi tỉnh lại, nhưng không ngờ Lâm Hoàng Phong chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái rồi bỏ đi không nói một lời.


Thấy vậy, cô không quan tâm đến việc mình không mặc gì mà kéo đối phương.


“Này! Hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, anh có thể cùng tôi về không?”


Trong khoảnh khắc, cô nắm chặt bàn tay mình chờ đợi.


Không cần nói, cô cũng biết mình giống như một con cún đang cầu xin anh.


Nhưng đây là cách nhanh nhất để cô nhận được tin tức từ mẹ, nên cô phải buông xuống lòng tự trọng của mình.


Lâm Hoàng Phong khẽ nhếch khóe miệng rồi gật đầu đồng ý.


Nụ cười trên khóe môi từ từ đậm thêm khiến khuôn mặt tái nhợt của anh sáng hơn một chút, khuôn mặt tuấn tú càng thêm hấp dẫn.


Chưa có ai nhìn thấy Lâm Hoàng Phong như thế bao giờ.


Mãi đến khi ngồi vào xe Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại. Cô liên tục quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh.


Cô đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, nên không để ý đến ánh mắt càng ngày càng sâu của anh.


Nhìn thấy bầu không khí vi diệu giữa hai người, người lái xe mỉm cười hiểu ý, nhưng vẫn im lặng.


Rất nhanh đã đến cửa lớn nhà họ Đỗ.


Tất cả họ hàng xa và hàng xóm của nhà họ Đỗ đều có mặt ở đó, mặc dù họ đã biết tầm quan trọng của cuộc hôn nhân này đối với nhà họ Đỗ, nhưng không ngờ lại đến nhiều người như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK