Đỗ Thùy Linh thản nhiên nói, đồng thời ngồi xuống lấy giấy chứng nhận kết hôn ra, mở ra trước mặt Đỗ Minh Nguyệt: “Chị xem, bạn trai chị trở thành chồng tôi rồi. Cho dù các người ở bên nhau sáu năm thì làm sao chứ? Bây giờ người anh ta yêu là tôi.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm giấy chứng nhận kết hôn, trong bức ảnh là Hồ Đức Huy và Đỗ Thùy Linh đang nép vào nhau, cười ngọt ngào, dáng vẻ ân ái khiến cô buồn nôn.
“Đỗ Thùy Linh, cô thật là không biết xấu hổ. Vậy mà lại cướp bạn trai của người khác.”
Giọng nói vừa rơi xuống, Đỗ Thùy Linh giơ tay tát cô một cái: “Với dáng vẻ nghèo kiếp xác này của cô, anh ấy sao có thể nhìn trúng cô chứ?”
Nỗi đau đớn nóng rát từ trên mặt truyền đến, Đỗ Minh Nguyệt tức giận trừng cô ta. Chỉ hận tay chân cô đều bị trói, nếu không cô nhất định sẽ đánh lại.
Đỗ Thùy Linh đứng dậy, có chút không kiên nhẫn: “Tôi khuyên chị nên sớm đồng ý hôn sự này đi, đỡ phải chịu nỗi đau thể xác. À đúng rồi, còn có người mẹ ma quỷ kia của chị nữa.”
Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Ngay khi cô ta đi ra cửa, phía sau vang lên giọng nói của Đỗ Minh Nguyệt.
“Tôi gả. Đỗ Thùy Linh. Tôi đồng ý gả thay.”
Đỗ Minh Nguyệt khuất phục rồi, so với tình hình hiện tại, gả đến nhà họ Lâm có thể là một lựa chọn tốt.
Ít ra, cũng không tồi tệ như bây giờ.
Chỉ cần cho cô cơ hội, cô nhất định phải trả thù.
Nhà họ Đỗ tính kế hai mẹ con cô, còn có Hồ Đức Huy mà cô yêu sâu đậm sáu năm nhưng lại phản bội mình, cô muốn khiến bọn họ phải trả giá gấp ngàn lần.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt được thả ra, nhà họ Đỗ nóng lòng ấn định ngày cưới.
Mười ngày sau, chính là ngày kết hôn của cô.
Tuy nhiên trước khi kết hôn một ngày, Hồ Đức Huy tìm đến cô.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn gương mặt cười như gió xuân của Hồ Đức Huy, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai: “Anh còn đến đây làm gì? Khiến tôi ghê tởm sao?”
“Đỗ Minh Nguyệt, cô gả đến nhà họ Lâm sẽ không hạnh phúc đâu, không bằng cô cầu xin tôi, tôi có thể giúp cô đào hôn.”
“Em rể đang nói đùa sao? Tôi không dễ gì mới được gả vào hào môn, sao có thể đào hôn được chứ? Chẳng lẽ anh nằm mơ còn chưa tỉnh sao?”
Nói xong, cô hung hăng tát cho anh ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt không hề gợn sóng: “Giúp anh tỉnh táo lại một chút.”
Hồ Đức Huy nhất thời chưa phản ứng ại, ôm chỗ bị tát qua trên mặt, ngạc nhiên nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt không hề sợ hãi đối mắt với anh ta.
“Ngày mai chính là hôn lễ của tôi rồi, anh mau cút đi đi, đừng ở đây làm tôi chướng mắt nữa.”
“Không biết tốt xấu.”
Hồ Đức Huy tức giận ném lại một câu, nhanh chóng rời khỏi.
Ngày hôm sau, đám cưới được tổ chức như đã định.
Nhà họ Lâm, là gia tộc có thực lực mạnh nhất thành phố Hà Nội, người thừa kế gia tộc kết hôn, chắc chắn sẽ là một đám cưới mang tính thế kỷ.
Tuy nhiên, ở hiện trường đám cưới, từ đầu đến cuối chú rể lại không hề xuất hiện.
Những lời nghị luận và chế giễu dưới khán đài không ngừng truyền vào trong tai Đỗ Minh Nguyệt.