Dương Quý áp má lên làn da trắng bóc của anh, tham lam hít lấy mùi hương của riêng Adrian. Cậu không biết lúc này đây nên nói gì hay cứ im lặng vậy. Cả hai đều như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng khác thường lúc này.
Hai tay Adrian để thả ở bên. Anh hơi động ngón tay, có vẻ như muốn nắm lấy bàn tay đặt trên eo nhưng anh di chuyển rất chậm, chậm đến mức mãi tới khi có tiếng gõ cửa vẫn chưa chạm với tay đối phương.
Dương Quý bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình, tất nhiên không nhận ra ngón tay anh đã chạm tới tay mình. “Ai đấy!” Cậu theo quán tính lớn tiếng hỏi. Mà giờ này lên gõ cửa, ngoài ông Green ra thì còn ai vào đây nữa?
Khoảnh khắc Dương Quý thả eo anh ra thì cửa cũng bật mở. Ông Green lặng thinh nhìn hai người sau mới bảo Adrian: “Trời không còn sớm nữa, cậu tính ở lại qua đêm à? Giờ cũng không có chỗ cho cậu ngủ đâu.”
Dương Quý nghe vậy định lên tiếng, nhưng chưa kịp thì đã bị ông Green ngắt lời, “Tôi nhớ cậu bảo sẽ không đem người về qua đêm. Như vậy làm ồn phiền tới tôi.”
Adrian nhún vai, cầm cái áo trên giường mặc vào. Dương Quý ngồi trên giường sững sờ nhìn hai người. Sao lại giống như bị bắt gian tận giường vậy? Bọn họ rõ ràng còn chưa làm được cái gì mà! Chẳng phải chỉ bôi thuốc thôi sao, môi còn chưa kịp chạm! Nhưng bộ dạng ông Green khoanh tay đứng ở ngưỡng cửa, đắc chí vì chặn đứng gian tình thật không hiểu ra sao!
Dương Quý đỏ mặt buồn bực xách hòm thuốc xuống tầng, tiễn Adrian về. Anh nhìn ông Green đứng cạnh Dương Quý, chỉ đành tạm biệt cậu rồi ra về.
Dương Quý đen mặt đóng cửa lại, “Tôi nhớ chú bảo bình thường tôi có thể dẫn người về, chỉ cần tối đến không làm ồn là được.” Lúc cậu cố ý nói ra lời này, trong lòng đầy oán trách. Rõ ràng giữa hai người không có mấy chuyện linh tinh đó, giờ ông Green nói vậy có phải sẽ làm Adrian khó chịu không? Sau này sẽ không còn cơ hội cùng cậu phát triển mối quan hệ vượt quá tình bạn nữa?
Dương Quý có chút thấp thỏm. Cậu không qua lo việc lúc nãy đối phương không phản ứng lại lúc cậu ôm anh, dù sao không cự tuyệt đã là kết quả tốt nhất rồi. Bầu không khí đang vừa đúng nhưng bị ông Green phá vỡ, cậu chắc chắc là đối phương cố tình, nói không chừng còn nghe lén!
“Người khác tôi không quan tâm nhưng Adrian thì không được.” Ông Green thu lại nét mặt chọc tức, “Chuyện của nó chắc cậu cũng biết. Tôi mong nó kiếm được người thật lòng thương nó, vĩnh viễn không làm nó tổn thương.”
Dương Quý sững người. Cậu bỏ hòm thuốc xuống, “Tôi……. Tôi biết,” Cậu cắn môi, “Tôi không phải vì mục đích muốn lên giường với Adrian, tôi thật sự muốn làm quen anh ấy.” Cậu không biết trước cậu đã có bao nhiều người có cùng mục đích tới tiếp cận Adrian. Nhưng những người đó thất bại mà giờ cậu có cơ hội, không phải chứng tỏ trong lòng anh cậu cũng có một vị trí nho nhỏ hay sao. Nếu đã vậy sao còn không tranh thủ?
“Tôi có thể cam đoan trước khi chính thức trở thành người yêu của anh ấy, tôi sẽ không làm việc gì đi quá giới hạn.” Dương Quý xấu hổ nói. Rõ ràng đêm nay cậu cũng đâu tính làm gì, rõ ràng là ông Green hiểu nhầm mà.
Ông Green chăm chú quan sát Dương Quý: “Với cái thân này của cậu thì tính làm gì. Nếu nó không muốn thì cậu cũng chẳng thành công nổi đâu. Riêng việc này tôi rất yên tâm.”
“……….” Dương Quý sầu não.
Hai người nói thêm mấy câu rồi ai về phòng nấy. Dương Quý thấy ông Green như vậy chẳng qua là dọa một chút, thậm chí còn có cảm giác đã vượt qua cửa phụ huynh. Cậu chưa thấy ai nói về người thân họ hàng của Adrian, chỉ nghe bảo anh ở một mình. Sao không ai nhắc tới cha mẹ anh nhỉ? Mà cậu cũng không nghĩ nhiều, sau này có dịp thì hỏi vậy.
Mấy ngày tiếp đó, Dương Quý đều bận rộn gieo hạt mầm củ cải đường. Tuy trưa hôm nào cậu cũng loanh quanh quanh nông trường nhưng đều không thấy Adrian đâu. Cậu nghi không biết có phải vì chuyện tối đó hay không.
Dù có số điện thoại anh nhưng cậu không dám gọi qua, lòng dạ bồn chồn lắm rồi. Dương Quý cứ lưỡng lự mãi, cuối cùng quyết định gọi điện cho Yaren tìm sự trợ giúp. Tên quân sư thối này thấy bộ dạng do do dự dự của Dương Quý thì khịt mũi coi thường, “Cậu trực tiếp gọi điện hỏi anh ấy sao không tới, kêu là cậu lo lắng, không biết có phải có vấn đề gì không, nếu có chuyện thật thì cậu có thể tới giúp kiểu kiểu đó. Nếu cậu ngại gọi thì nhắn tin cũng được.”
Dương Quý như được khai sáng. Do quá để ý cảm nhận của Adrian mà cậu bị bó chân bó tay, đến cả mấy câu hỏi thăm bình thường vậy cũng dám hỏi. Đây chắc là cảm giác lo được lo mất người ta vẫn nói.
Dương Quý lập tức sắp xếp từ ngữ soạn một tin nhắn gửi đi, không đến một phút sau đã nhận được câu trả lời. Bất kể anh đáp lại là gì thì với tốc độ này cũng đủ để cậu thở phào một hơi.
Cậu mở máy ra coi. Ý trong tin nhắn đại khái là bên chuồng cừu đã đến mùa sinh sản, cừu sữa cũng bắt đầu ra sữa nên đợt này anh bận vắt sữa cừu, không có thời gian buổi trưa qua nông trường.
“Quả nhiên là vậy.” Dương Quý nghĩ rồi đề nghị hôm sau qua giúp anh. Cậu không rõ một mình anh có làm xong hết việc không nhưng dù sao thì thêm người đỡ việc, cậu thực cũng muốn qua giúp anh.
“Mai là thứ sáu, cậu không phải làm việc ở nông trường sao?”
“Hôm nay tôi làm thêm một chút, tầm trưa mai là xong rồi. Ăn trưa xong tôi từ nông trường qua thẳng nhà anh, được không?”
Coi Dương Quý nóng lòng muốn thử vậy, Adrian tất nhiên liền đồng ý.
Vì để nhanh chóng gieo hạt xong, Dương Quý điều khiển máy móc đến tận lúc mặt trời xuống núi. Vốn ông Green phải bắt Dương Quý về nhà làm cơm cho mình nhưng cũng may trong tủ lạnh vẫn còn pierogi với thịt viên hôm trước chưa ăn hết nên giờ ông Green một mình về sớm thôi.
Vốn Yaren định tối hẹn Dương Quý ra ngoài nhưng sau khi biết cậu vẫn đang ở nông trường thì trực tiếp lái xe tới. Lúc y vừa tới nơi thì vừa hay Dương Quý cũng xong việc tính rời nông trường về nhà. Thế là cậu đành đi nhờ xe, rồi bị Yaren đưa thẳng tới cửa hàng ăn nhanh trong thị trấn.
Đặt hamburger với khoai tây chiên xong, Yaren bắt đầu thẩm vấn cậu, “Chiều cậu có gọi điện cho anh ấy không? Anh ấy bảo gì?”
Dương Quý thật sự có chút không đỡ nổi sự hóng chuyện của đối phương, trước giờ chưa thấy y tích cực như vậy bao giờ, “Tôi hỏi rồi. Anh ấy bảo đàn cừu ra sữa, mai tôi tính qua xem có giúp được gì không. Thế nên hôm nay mới làm thêm một chút, để dành thời gian ngày mai qua đấy.”
“Chậc chậc. Cậu giờ hoàn toàn được phép tự do ra vào rồi nha.” Yaren cười hì hì nói.
Dương Quý cầm cọng khoai tây chiên lên cho vào miệng, “Sao hôm nay lại mời tôi đi ăn?”
Yaren lôi một món đồ từ trong túi ra, “Không phải đã chọn được ngày cưới đó sao. Hôm nay đặc biệt tới đưa thiếp mời cho cậu đấy.”
Dương Quý lau tay vào giấy ăn, nhận lấy tấm thiệp mời, “Thứ tư tuần sau?”
Yaren gật đầu, “Rảnh không?”
“Đương nhiên rồi. Không rảnh cũng phải kiếm thời gian qua, sao lỡ lễ cười quan trọng của cậu được.”
“Ha ha, vậy tôi đợi quà của cậu đó.”
“Máy làm bánh hả? Hóa ra cậu rất chờ mong đó nha.”
“Không! Tôi muốn phong bì tiền, không muốn máy làm bánh.”