• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tuần, Dương Quý nhận lới tới nhà Yaren dùng bữa tối, tiện giúp chuẩn bị danh sách khách mời lễ cưới.
Tham gia hôn lễ chủ yếu là người trong thị trấn cùng một vài thân thích hai họ. Loại bớt một số người bận việc không tới được, Dương Quý đối chiếu lại rồi viết một danh sách mới.
Lúc này Delila bê đĩa hoa quả tươi mới rửa sạch ra. Yaren lập tức quẳng bút đi, nhảy lên khỏi ghế túi lười[1], nhón lấy mấy miếng dâu tây đỏ nhuận bỏ vô miệng.
Dương Quý thấy y ăn ngon lành vậy cũng lấy cho mình một quả dâu tây thơm phức. Hai người cứ ăn hết miếng này tới miếng khác, rất nhanh dâu tây và việt quất trên đĩa đã hết sạch.
Trong lúc nghỉ ngơi, Dương Quý bỗng nhớ ra một chuyện, liền ngẩn lên hỏi Yaren: “Cậu có số điện thoại Adrian không?”
Yaren sững người, không tin vào tai mình trừng mắt nhìn cậu: “Tôi tưởng cậu thích con gái.”
Dù sao y cũng chưa từng thấy Dương Quý có ý gì với người cùng giới, cũng chưa từng có bình luận quá giới hạn nào về người đàn ông khác. Hơn nữa sau vụ quấy rối tình dục ở siêu thị, Yaren càng thêm tin tưởng vào giới tính của Dương Quý, dù thật ra cũng chưa từng thấy cậu có ý gì với người giới tính khác.
Có điều y rất nhanh tiếp thu giới tính của cậu, cái này cũng không phải chuyện lớn gì, “He he, Dương à. Tôi biết Adrian rất đặc biệt, người bình thường khó mà không bị anh ấy quyền rũ. Tuy lúc trước tôi có trêu cậu mấy câu nhưng đó đều chỉ là nói đùa thôi. Cậu, cậu đừng có tưởng thật đấy...” Yaren có vẻ bị chuyện này làm cho bối rối, vừa nói vừa xoắn xuýt.
Dương Quý không kiềm được phải cắt đứt sự kích động của y, cố tình thuận miệng hỏi: “Vì sao? Không phải cậu ngày nào cũng nói tôi như hòa thượng cấm dục sao. Giờ tôi có mục tiêu rồi, cậu lại tạt ngay gáo nước lạnh như thế này.”
“Thằng cha này, mục tiêu của cậu cũng quá đáng sợ rồi đấy. Nhớ tới bao người có cùng mục tiêu như cậu nhưng rồi có ai hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ đó đâu. Đây là bài học đau thương người đời trước để lại, cậu phải nghe lời tôi.”
Coi bộ dạng khuyên nhủ hết nước hết cái của Yaren, Dương Quý chỉ chống cằm: “Tôi chỉ hỏi số điện thoại thôi mà, có cần khó khăn vậy thôi? Cậu bảo là cậu không có đi!”
“Có thì có nhưng dù tôi cho cậu thì anh ấy cũng không nghe máy đâu.” Yaren thành thực đáp, “Dù anh ấy vốn chỉ cho họ hàng thân thích số điện thoại nhưng người biết số điện thoại của anh ấy lại vẫn chỉ có tăng không giảm. Thế nên mấy số lạ gọi tới đều bị anh ấy chặn hết, gọi không được mà nhắn tin cũng không xong.”
Dương Quý gật đầu. Yaren cũng không chờ cậu đáp đã vội nói tiếp: “Cậu đừng nghĩ tới việc hỏi tôi tài khoản mạng xã hội của Adrian, anh ấy không có dùng đâu. Anh ấy hình như cũng không chơi game, tôi có mỗi một lần thấy anh ấy chơi Tetris.” Thế nên nếu Dương Quý tính ra tay theo hướng này thì vô dụng thôi.
Yaren thương hại nhìn Dương Quý, giống như cậu đã thất tình rồi vậy. Y cẩn thận tìm từ, nghĩ xem nên an ủi Dương Quý như nào.
Mà đối tượng bị y hoang tưởng thì đang không biết nên khóc hay cười, “Nếu anh ta tự mình cho tôi số điện thoại thì sao? Như vậy sẽ không bị chặn chứ.” Dương Quý cuối cùng mới hỏi vấn đề mình quan tâm.
“Hả?..... Cậu không đùa đấy chứ?” Yaren không tin vào tai mình. Y có số điện thoại Adrian cũng nhờ là họ hàng nhưng ý Dương Quý đang muốn nói anh ấy chủ động cho cậu ta số?
Dương Quý lấy điện thoại ra lướt danh ba, “Tôi cũng không tin, cũng không rõ có phải anh ta đùa không nên mới muốn hỏi cậu có số anh ta không, so xem số này là thật hay giả.”
“Tôi chưa từng thấy Adrian đùa ai cả. Anh ý không phải người như vậy.” Yaren nhận lấy điện thoại so sánh, thật sự là hai số giống nhau.
Y xác nhận lại với Dương Quý, “Đây là tự anh ấy cho cậu? Cơ mà.... anh ấy cho cậu số làm gì?”
“Mấy hôm trước tôi gặp anh ta ở nông trường rồi bọn tôi cùng ăn trưa. Lúc nghỉ trưa tôi có kể chuyện vì sao rời khỏi Vilnius nên anh ta kêu sẽ chỉ tôi mấy đòn, xong hai bên trao đổi số điện thoại thôi.” Dương Quý hơi ngại giải thích.
Yaren cầm điện thoại đờ người, “Cậu chắc chắn mình không phải nằm mơ giữa ban ngày chứ?” Trả lời y là một cái đá của Dương Quý.
Được rồi, xem ra là thật. Yaren còn kinh ngạc hơn cả Dương Quý, “Tôi rút lại mấy lời tôi vừa nói. Nếu là cậu thì thật sự có khả năng!”
Dương Quý không biết nên đối mặt với y như nào. Vốn cậu cũng không nghĩ gì nhiều về vấn đề này, chỉ đơn giản muốn biết số điện thoại có phải số thật không vì cậu cũng không tin Adrian sẽ thoải mái cho số như vậy. Kết quả giờ bị Yaren nói linh tinh một hồi, mấy suy nghĩ bị vốn bị cậu đè xuống nay lại trồi lên.
Nếu bảo không có tí suy nghĩ nào thì là không thể. Bản tính con người là theo đuổi cái đẹp, Dương Quý cũng không ngoại lệ. Cậu không nói thẳng là thích vì như vậy có vẻ nông cạn quá. Dù cậu tự thấy mình không như mấy người muốn lên giường với Adrian, nhưng sâu trong lòng cậu cũng biết mình vì ngoại hình chói mắt nên mới bắt đầu để ý tới đối phương.
Tuy lúc ở cùng Adrian cậu rất căng thẳng nhưng cậu vẫn mong có thêm nhiều cơ hội ở cùng anh. Như vậy cậu sẽ có thể biết nhiều thêm về anh.
“Người anh em cố lên! Đây là cơ hội tốt! Dùng mị lực của cậu chinh phục anh ấy đi!” Lời cổ vũ của Yaren trong mắt Dương Quý không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Tên này đúng là sợ không đủ loạn mà.
Dương Quý trừng y, “Tốt nhất cái miệng quạ đen của cậu đừng có đi đâu nói linh tinh.”
“Hì hì, tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Yaren không ngốc tới mức đi tuyên bố khắp nơi. Y biết Dương Quý da mặt mỏng, chuyện này thì y không giúp nổi.
“Vậy tôi đi trước đây.” Dương Quý thấy sắc trời không còn sớm nữa nên cũng đứng dậy.
Yaren tiễn cậu ra khỏi nhà, Delila còn cho cậu một rổ mâm xôi. Loại quả này nếu ăn không sẽ rất chua, người ở đây thích thêm nó vào các loại bánh quy.
Dương Quý cầm rổ đi xuyên qua thị trấn. Phía trước là ngã rẽ trái từ đường chính, đi thêm mấy phút là có thể thấy căn nhà quen thuộc nhưng Dương Quý lại dừng lại.
Một hộp thịt cá đóng hộp lăn tới bên chân cậu. Cậu cúi xuống thì nhìn thấy không xa là một đống đồ ăn vương vãi từ trong túi ni-lông rơi xuống đường nhưng xung quanh thì không có ai cả.
Đợi thêm một lúc, Dương Quý đặt rổ trong tay xuống, cúi người nhặt đồ cho lại vào trong túi. Khi cậu nhặt nốt món đồ cuối bị lăn tới bên gốc cây thì một cái chân xuất hiện trước mặt cậu, làm cậu giật mình.
Dương Quý không giữ được thăng bằng mà ngã ngồi xuống đất. Lúc cậu ngẩng lên nhìn thì nhận ra là Adrian.
Cậu có nên cảm ơn ông trời không? Nhanh như vậy đã cho cậu gặp lại anh.
Có điều Adrian lúc này không giống bình thường, có cảm giác hơi dữ tợn. Khuôn mặt anh tuấn khuất trong bóng râm, chỉ thấy dáng người cao lớn của anh cùng bầu không khí đừng ai lại gần.
Dương Quý nuốt nước bọt, đưa đống đồ ăn trong tay ra, “Đây là đồ của anh à?”
Adrian yên lặng nhận đồ, nhỏ tiếng cảm ơn cậu. Dương Quý nhận ra tiếng nói anh kèm hơi thở dốc, giống như đang cố sức làm gì đấy.
Trong rặng cây vừa lúc phát ra tiếng rên rỉ loáng thoáng. Người Dương Quý run lên, theo phản xạ nhìn qua.
  • Clú glíjl:
[1] Ghế lười (beanbag chair):
large-beanless-bean-bag-chair-lounger.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK