Đợi tới lúc cậu lái máy về chỗ căn phòng nhỏ trong nông trường thì cũng đã gần 12 giờ. Bình thường Dương Quý sẽ trực tiếp nhảy xuống nhưng hôm nay cậu không dám mạnh bạo như vậy. Cậu xoa xoa mông xuống xe, chỉ thấy Adrian từ trong đi ra. Anh thấy hành động của cậu thì định qua đỡ nhưng bị cậu kịp thời ngăn lại, “Không cần đâu, em ổn mà!”
Dương Quý ngượng ngùng cúi đầu, để anh dắt vào phòng. Trên bàn đã bày đầy đồ ăn. Hôm trước hai người họ đã bàn hôm nay sẽ ăn trưa cùng nhau. Dương Quý làm sandwich còn Adrian sẽ mang bánh nướng rau củ cùng bánh mì nướng bơ đường.
Sức ăn của Adrian lớn hơn Dương Quý rất nhiều, thế nên lúc làm sandwich cậu làm một chiếc to một chiếc nhỏ. Cậu ăn hết chiếc sandwich bé cùng một miếng bánh nướng là no, liền ngồi ngắm con người đến ăn cũng đẹp trai trước mặt, bỗng nhớ ra, “Hôm nay em không thấy chú Green đâu cả.”
“Lúc sáng anh có gặp chú ấy bên bờ sông,” Adrian ngừng ăn, nói: “Cũng nói chuyện em muốn chuyển đi với chú ấy rồi. Chiều bọn mình qua dọn đồ.”
“Hả?” Dương Quý sửng sốt, “Đã nói xong rồi?”
Adrian đang dọn bát đĩa, ngẩng đầu lên: “Sao thế, em không muốn ở cùng anh à?” Anh buông đồ trong tay xuống, chặn Dương Quý ở góc bàn, đem khuôn mặt tuấn tú áp sát lại.
“Đương, đương nhiên không rồi!” Dương Quý theo bản năng ngừng thở, “Em chỉ không ngờ chú Green không hề có chút ý định nào giữ em lại. Dù sao em cũng nấu cho chú ấy ăn tôi mấy tháng nay rồi!”
Adrian nghe vậy mới thả tay xuống, tiện thơm lên má Dương Quý, “Chứng tỏ chú ý rất yên tâm giao em cho anh.”
Dương Quý gãi đầu. Lời này sao nghe kỳ kỳ.
Sau khi ăn xong, Adrian phải dắt đàn cừu về chuồng rồi mới lái xe tới nhà ông Green giúp Dương Quý thu dọn đồ đạc được. Thế nên anh cũng không lưu lại lâu đã đi luôn.
Dương Quý nghỉ ngơi một lúc lại lái máy đi bón phân. Nếu cậu làm nhanh thì càng sớm được tan làm.
Tầm hơn bốn giờ chiều, Dương Quý xong việc về nhà, trước hết vào bếp thái rau nấu súp. Lúc cậu vặn nhỏ bếp, định đi lên tầng thì Adrian tới nên hai người cùng lên. Đồ đạc cần thu dọn khá đơn giản, chủ yếu là chút quần áo hàng ngày.
Dương Quý vừa dọn đồ dùng vệ sinh cá nhân xong đi ra thì thấy Adrian nhìn đăm đăm một cái ngăn kéo, trong tay còn cầm thứ gì đó. Cậu lại gần mới nhận ra đó là quần lót của mình!
Chiếc quần boxer xám vô cùng bình thường bị Adrian sờ nắn trong tay. Anh còn tập trung quan sát nó tới mức không nhận ra cậu tới gần.
Dương Quý giật quần lót lại nhét vào ngăn kéo, thẹn đỏ mặt đẩy anh về phía tủ quần áo bên cạnh, “Giúp em thu dọn quần áo đi!”
Chờ tới lúc hai người xách hành lý xuống tầng thì ông Green đã cầm bát súp rau, ngồi chễm chệ ở sofa bắt đầu ăn rồi. Ông thấy hai người thì hừ một tiếng, “Nếu không ở nữa thì tiền công sẽ trả cậu 600 Euro. Chìa khóa không cần trả lại, vốn cũng là của Adrian dùng lúc trước.”
Dương Quý và Adrian nhìn nhau, cười nói với ông Green: “Vâng, tôi cũng định hàng tuần mang đồ ăn bọn tôi nấu qua cho chú. Có chìa khóa càng tiện.”
Ông Green nhìn bữa tối trên tay, “Phải cho thêm sữa chua với bơ vào.”
“Dạ.” Dương Quý và Adrian đồng thanh đáp.
Đi xe tầm mười phút là tới nhà Adrian. Anh cất xe vào gara còn Dương Quý cầm chìa anh đưa qua mở cửa. Cậu xách hành lý, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, bỗng có cảm giác như trở về nhà.
Không đợi cậu cảm thán lâu, một vòng tay đã từ phía sau siết lấy eo cậu, một nụ hôn cũng theo đó mà tới.
Đầu lưỡi Adrian vội vã tìm kiếm bờ môi Dương Quý. Hơi thở nóng rực phả tới. Dương Quý nắm lấy bàn tay lớn bên hông mình hơi ngả về sau. Chút thấp thỏm, hoang mang trong lòng cậu lập tức tan thành mây khói.
Cậu lúc trước còn nghĩ mình dính anh quá, cứ cảm thấy Adrian hôm nay so với hôm qua thiếu thiếu gì đó. Rõ ràng bản thân cậu vừa nhìn thấy anh đã muốn nhào tới ôm hôn nhưng Adrian thì chỉ có thơm nhẹ lên má cậu một cái lúc trưa nay, không nhiệt tình chút nào.
Không sai, thực sự quá khác biệt so với hôm qua, dọa Dương Quý còn lo lắng tưởng anh nhanh vậy đã chán cậu. Cũng may bây giờ Adrian đã có cậu câu trả lời thẳng thắn nhất. Chắc có lẽ anh chẳng qua đã khống chế bản thân mà thôi?
Dương Quý nghĩ vậy liền không xoắn xuýt nữa. Cậu quay đầu lại quấn lấy lưỡi anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn. Mãi tới khi Adrian cởi quần cậu, ngón tay mò ra sau thì Dương Quý mới hơi giãy dụa.
Tất nhiên chút giãy dụa của cậu chỉ càng làm tăng thêm kích thích, đến cuối thì cậu vẫn bị Adrian to lớn đè xuống làm một nháy. Sau đó cả người vô lực được anh bế lên giường. Đến khi Adrian đi nấu cơm thì Dương Quý đỡ eo đi tắm.
Chờ cậu lau khô tóc thì bắt đầu dọn quần áo từ trong hành lý ra. Nhà Adrian chỉ có một phòng ngủ một giường. Tủ quần áo cũng chỉ có một nhưng lại rất to. Cậu thò đầu vào ngó, thấy anh đã dọn dẹp để chừa nửa tủ ra cho cậu.
Dương Quý kéo ngăn tủ, nhìn thấy quần lót của anh. Một số là quần thể thao mà cậu hay thấy lúc ở phòng tập luyện. Đa phần đều màu đen, không có họa tiết gì cả. Cậu lấy tay đo thử, không thể không thừa nhận to hơn cậu không phải chỉ một số.
Quần áo cũng vậy. Đồ Dương Quý mặc thấy rộng thùng thình thì lại vừa in với anh. Cậu bĩu môi, đem treo quần áo mình lên.
Sau khi xếp bàn chải đánh răng với khăn mặt vào phòng tắm xong, Dương Quý cầm máy cạo râu để bên cạnh gương rửa mặt lướt vài đường trên cằm mình, đảm bảo trơn nhẵn mới đi ra.
Làm xong hết mấy việc đó, Dương Quý cũng thấy hơi mệt. Cậu nằm ườn ra trên giường, làm bộ làm tịch oán giận Adrian mấy câu nhưng trên mặt vẫn treo nguyên nụ cười đắc ý.
Adrian nấu cơm xong thì vác Dương Quý tới bên bàn ăn. Vốn anh muốn để cậu như hôm trước nằm yên trên giường rồi tự mình tới “hầu hạ”, anh thật sự thích cảm giác đút cậu ăn từng thìa từng thìa. Chỉ tiếc ý kiến này đưa ra lập tức bị Dương Quý phủ quyết, “Em có tay có chân tự đi được, không cần anh bế.”
“Được rồi.” Adrian ỉu xìu rồi cúi người vác cậu lên.
Và tiếp đó, Dương Quý bị anh ôm trong lòng, đút cơm cho.
“Khụ khụ. Adri…. Có phải anh rất thích chơi búp bê không?” Dương Quý há miệng ngậm lấy thìa khoai tây nghiền anh đưa tới. Cậu không muốn thế này đâu, nhưng chẳng có cách nào, ai bảo cánh tay bên hông cậu siết quá chặt.
Adrian lại đút cậu một thìa, nói: “Vì thích em lắm đó, nên ngồi ngoan nào, bé cừu con.” Ba chữ cuối áp sát bên tai cậu. Giọng anh vừa trầm trầm như dỗ trẻ con, vừa lại như trò chơi nào đó của người lớn. Dương Quý nghe vậy liền thành thật ngồi ngoan không hỏi linh tinh nữa.