- Dậy đi Nhi- Ai đó lay lay vai nó- Sáng rồi đo nhóc.
-..............- vẫn không có động tĩnh gì.
- Dậyyyyyy- Người đó hét.- Anh cho em 5 giây. 5....4....3...2...
- Em dậy em dậy.- nó luống cuống.- Ớ, Thiên Tỷ, sao anh lại ở đây???? Mà ai cho phép anh vào phòng em?
- Hà bảo anh lên gọi em dậy.
-Mọi hôm vẫn là nõ gọi mà, sao hôm nay tự dưng....
- À, Hà bào là gọi em dậy mệt lắm nên hôm nay nhờ anh lên gọi.- Tỷ cướp lời.
- Hừ, con nhỏ này, ta sẽ cho ngươi một trận.
Cho tới khi xuống nhà........
- Uầy, hình như Thiên Tỷ có độc chiêu gọi Nhi dậy á- Hà xuýt xoa- Mọi hôm em mất 30 phút cơ, thế mà anh ấy lên gọi một cái.... mất có 10 phút à.
- He he, anh mà lại.- Thiên gãi gãi đầu.
- Hành động gì thế kia?- Khải huých vai Nguyên- Thiên vừa mới cười, gãi đầu ngại ngùng kìa bảo bối.
- Lạ lắm à nha.- Nguyên thì thầm.
______ Bảo bảo xin tua thời gian một chút xíu_______________
-" Thiên ca, dạo này anh sao rồi?"- nó nhắn( weibo á)
-" Bỏ rơi anh bao lâu rồi? Giờ thì quan tâm quá ha?"
-" hì hì, Em xin lỗi, tại mấy hôm nay nhà em có chuyện"
-" Chuyện gì? Nói anh nghe coi?"
-"À, có nhóm nhạc bên Trung qua ở nhờ"
-" Đúng rồi, anh sang Việt Nam rồi á, Em ở đâu?"
-" Hà Nội. Mà anh qua Việt Nam sao không nói em biết?Qua bao lâu rồi???"
-" Được gần hai tháng rồi"
-"CÁI GÌ? Sao không nói em biết?"
-" Ừ thì.... Anh quên, anh cũng đang ở Hà Nội, gặp nhau ở công viên nước nhá."
-"Ok"
Thế là Thiên ca cùng Tiểu Nhi( là 2 người đó á) phi một mạch xuống nhà, bỏ qua câu hỏi của 2 cặp đang tềnh tứ với nhau mà đi.
___Tại công viên___
- Sao lâu vậy ta?- Nó sốt ruột nhìn đồng.
- Cái con bé này, đã bảo là tới chỗ cái cây đo rồi mà, sao lâu thế nhở?- Ai đó ngồi đằng sau cái cây.
- Hay là mình gọi điện ta?- Nó nói rồi lôi cái điện thoại cũ rĩch ra( là Thiên mua tặng nó đợt nó về Việt)- Alô? Anh đang ở đâu đấy?
- Anh đang ở đó nè, sao anh không thấy em?- Tiếng của ai đó vọng ra.- Em đi vòng quanh cái cây thử coi.
Nghe xong, nó lập tức đi vòng quanh( Tỷ cũng vậy a~) Người ngoài nhìn vào cứ tưởng bọn nó đang chơi trò " mèo đuổi chuột" Con mèo cứ chạy quanh mãi chả thấy đâu lập tức dừng lại làm cho người nào đó đâm sầm vào mình.
- Em có thấy......... Á.
- Em không sao chứ? Ơ, Thiên Nhi, sao em lại ở đây?
- Cái đó phải để em hỏi mới đúng.- Nó gắt rồi vớ lấy cái điện thoại- Alô, Anh còn đó không?
- C...Cái điện thoại đó.- Tỷ giật mình khi nhìn thấy cái điện thoại đó- Là em sao?
- Hả?( nó có hiểu mô tê chi đâu) Anh nói cái này hả? Nó là quà kỉ niệm của em.
- Trời ơi, Nhi ngốc à, là anh đây, Thiên ca đây.
- Thiên ca?- nó sốc- Anh đùa em à???
- Không hề.
- Bây giờ anh là người nổi tiếng rồi ha?- Giộng nó nhẹ nhàng hẳn.
- Tất nhiên. Anh đã nói là anh làm được.
- Mà khoan đã, anh nói là 10 năm nữa ta mới gặp lại cơ mà?Mới có 6 năm thôi mà đã gặp lại rồi.
( Ôi móe ơi, gặp càng sớm càng tốt chứ sao? Nhi ơi là Nhi, chị có thật là fan không á, người gì đâu mà ngỗ dễ sợ)
- Thì anh hủy lời hẹn đó, sửa lại là 6 năm.
- eo ơi, Thiên ca k giữ lời hứa kìa- nó trêu Tỷ rồi cười một cách vui vẻ.
- Ô hay, anh đã sửa lại rồi, 6 năm là 6 năm. Anh hoàn thành lời hứa rồi đó nha.
- Ứ chịu đâu.
- Không chịu cũng phải chịu.
- Hẹn ước kiểu gì vậy hả? Anh nói là 10 năm xong bây giờ lại nói là 6 năm là sao?
- Thôi thôi, anh xin. Anh chỉ đổi mỗi số thôi mà em làm quá dữ vậ[email protected] @
- Tạm tha cho anh á
( Gớm, hai anh chị gặp nhau kiểu này chắc em chết, vỗn dĩ đc mệnh danh là Băng vĩnh cửu mà giờ thì như con nít í)
________________________________________________________________________________________________________________
Mọi người đọc truyện rồi cho Bảo Bảo biết ý kiến đi ạ T.T Bảo Bảo viết tới~