" Hoàng Bảo Anh! Em dám nói như vậy à? Sao không dám ra mặt chứ? Em có biết là suốt bốn năm qua anh đã chờ đợi em rất mệt mỏi không? Vậy mà 4 năm đó em lại ở cạnh anh mà k hề lộ mặt ư? Em yêu anh kiểu đấy à?" Nội tâm anh Đao đang gào thét nhưng tâm trí anh lại không cho anh nói ra, vì anh đang đưng trên sân khấu và ngày hôm nay cũng là ngày kỉ niêm ra mắt của cả 2 nhóm. Anh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nói.
- Không sao đâu. Anh không giận em đâu.- Khải cười làm Bảo Anh suýt ngất." Có thật là anh k giận k vậy?"Bảo Anh khóc thầm
- Và giờ đến lượt Rin nha!- Rin cất tiếng nói làm phá tan không khí tĩnh lặng của sân vận động.- Thật ra Rin tên......
- Nguyễn Nguyệt Hà.- Nguyên nói.- Gỡ mặt nạ ra đi em.Hay để anh gỡ cho?
Nguyên chạy tới gỡ chiếc mặt nạ ra. Hà loạng choạng như muốn ngã( chị Hà cân 4,0 ạ. Tại cái mặt nạ của chị Hà có lớp kính ở chỗ mắt á), Nguyên nhanh chóng đỡ Hà bằng tay phải, tay còn lại của anh lấy chiếc kính được chuẩn bị sẵn, đeo vào cho cô. Cả sân vận động ồ lên. Nguyên ho khụ khụ né tránh ánh nhìn như muốn chém chết anh từ Win và Thiên. ANh gãi đầu cười hì hì rồi quay sang.....ngắm Hà.
- Tôi- Nó lên tiếng.- Muốn gửi lời xin lỗi và đòi nợ tới 1 người.
- Là ai vậy?- Cả sân vận động nói như gào.
- Đó chính là Dịch Dương Thiên Tỷ.- Nó hét to tên anh.
Anh khẽ chau mày, Rất ít người dám hét to tên anh như vậy. Xin lỗi? Win đã làm gì có lỗi với anh vậy? Đã thế lại còn đòi nợ nữa chứ! Từ trước tới giờ anh đâu có lấy thứ gì của Win. Con nhóc này......
- Đền kính cho em!- Nó xòe tay ra.
- Kính? Anh có lấy kính em bao giờ đâu. Mà em đeo kính hả?- Thiên ngẩn người.
- Dịch Dương Thiên Tỷ! Bốn năm trước, chính cái cánh tay của anh đã làm vỡ kính của em! Chả nhẽ anh quên?- Nói tới đây nó giật phăng cái mặt nạ ra, giờ 2 nửa cái kính đó ra.- Đó, đền cho em đi!
- Trần....Thiên...NHIIIII- Thiên hét thật to tên nó.- Anh sẽ k tha thứ cho em đâu! Còn cái kính! Anh không đền!
- Ơ..... tên hách Dịch kia! K đền hả? Được thôi! Em sẽ ns hết cho tất cả mọi người biết rằng: 11 năm trước.....ưm...ưm.
- Anh đền, anh đền! Nhưng chuyện đó anh sẽ k tha thứ cho em đâu.Thiên đã nhanh chóng bịt mồm nó lại.
- Hì.- Nó cười.
( giời ơi, hai cái người này..... hai người nên nhớ là mình đang ở trên sân khấu chứT^T)
Bấy giờ cả sân vận động như chết lặng. Gì thế kia? Hai cái người được mệnh danh là "tảng băng vĩnh cửu" kia đang làm gì vậy? H..họ đang cười sao? Họ đang giận dỗi nhau sao? Unbelievable!
- Thiên! Win!- Bảo Anh vs Khải Đao lườm.
- À....Quên mất.- Thiên gãi đầu cười hì hì. Lại thêm một hiện tượng lạ nữa!( Dịch ca ơi, TCH nó sắp vào viện hết rồi ca ơiT^T/Chiên: Sao lại vào viện?/au: Vì thiếu máu chứ sao!!!!!)
Kết thúc buổi lễ, TFBOYS và Three Times vui vẻ nắm tay nhau về kí túc xá. Còn Tứ Diệp Thảo và Timer thì....... khóc gần chết. "Giời ạ, nhìn mấy người đó, sao tình củm dữ vậy? Hay là họ đang yêu nhau? Không! Không phải đâu! Chắc chắn mà!"( suy nghĩ của Tứ diệp Thảo và Timer).Còn mấy anh chị kia thì..... hết nói nổi.... Giờ này mấy anh chị í đang quẩy tưng bừng ở nhà đấy ạ. Cuộc vui của mấy anh chị như thế nào chap sau sẽ rõ!!!!!