• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

” A...”

Cô thét chói tai nắm lấy một bên quần áo che lại nội y trên thân thể.

“ Ai... A? Lạp Phi Nhĩ, tại sao là anh?”

Đứng ở trước cửa không phải ai khác, đúng là___ Lạ Phi Nhĩ! Anh như thế nào sẽ ở Đài Loan ? Anh, tới bắt cô? Khuynh Tâm hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ.

Lạp Phi Nhĩ chậm rãi lộ ra một tia mỉm cười. “ Tôi nói rồi, tôi sẽ lần thứ hai đến gặp em !”

Nói xong anh kéo quần áo che trước ngực Khuynh Tâm, không để ý cô vung tay đánh mình, đem cô kéo vào trong ngực, sau đó, hai cánh môi mỏng chụp lên cái miệng nhỏ nhắn...

“ Không... Không cần...” Cô lắc đầu, không muốn cho anh thực hiện được.

“ Dừng tay, nơi này là phòng thay quần áo, anh làm sao dám? Không...” Khu mua sắm này nhân viên cửa hàng đâu? Cứ như vậy mặc kệ cho anh tiến vào mà không ngăn cản sao?

“ Bên ngoài đều là người của tôi, lần này em chạy không thoát !” Anh động tác thô lỗ mà diệt trừ những trói buộc trên người Khuynh Tâm, cúi đầu đã đem nụ hoa hồng nhạt nhét vào trong miệng hút.

“ Đừng, dừng tay... Không...” Cô lôi kéo đầu của Lạp Phi Nhĩ, anh bị đau liền hung hăng cắn nụ hoa đang trong miệng mình, khiến Khuynh Tâm đau đến thét chói tai.

“ Lần này tôi muốn có được em trước, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản!” Lạp Phi Nhĩ ngẩng đầu, trong mắt tình thế bắt buộc khiến lòng cô hơi hoảng hốt, thiên, lần này thật sự trốn không thoát sao?

“ Không... Không cần...” Khuynh Tâm dãy dụa cũng không hữu dụng, liền kéo đầu của Lạp Phi Nhĩ, đánh anh, thậm chí còn cắn, chỉ là, một chút tác dụng cũng không, anh vẫn cố chấp hút lấy nụ hoa xinh đẹp, phát ra thanh âm 'Chậc chậc' đầy tình dục.

“ Không...” Trước ngực truyền đến khoái cảm, giãy dụa cũng dần yếu đi.

“A... Anh...”

Cô không phải không thừa nhận, kỹ xảo của Lạp Phi Nhĩ rất tốt khiến cô rất nhanh quên đi cái gì gọi là giãy dụa. Anh đem Khuynh Tâm để đến bệ phòng thay quần áo, bên cạnh gương chiếu thật lớn phản chiếu hai người đang gắt gao triền cùng một chỗ, hình ảnh ái muội khiến khuôn mặt Khuynh Tâm như bị lửa thiêu nóng rát! Vật nam tính nóng bỏng cách lớp tây trang cọ nhẹ vào hạ thân không có gì che khuất, Khuynh Tâm theo từng động tác của Lạp Phi Nhĩ không ngừng phập phồng.

“ Không... A a... Anh... Buông ra...” Cô đứt quãng nói xong, từ từ chìm vào dục vọng, lý trí bắt đầu mê loạn.

“ Bảo bối, tôi muốn em...” Cầm lấy hai con thỏ đang nhảy lên trước mặt, anh tăng thêm lực đạo trên tay, đem nụ hoa đè ép, biến hình, bầu ngực tuyết trắng bị dấu tay hồng che kín.

“ A a a...” Khoái cảm chiếm lấy toàn bộ lý trí, hai tay cô để tại trước ngực Lạp Phi Nhĩ, vô lực chống cự.

“ Tôi không kịp đợi, trước thỏa mãn tôi một lần...” Anh cắn vành tai Khuynh Tâm, tại bên tai cô nói nhỏ.

“ Không...” Nghe vậy Khuynh Tâm thần chí đột nhiên có một chút thanh tỉnh, cô bắt đầu tiếp tục vô nghĩa giãy dụa. Chỉ là Lạp Phi Nhĩ đã thoát đi quần xi-líp của anh, cô tinh tường cảm giác vật nam tính nóng bỏng áp sát tại hoa huy*t, ý đồ đem hai cánh hoa tách ra.

“ Không cần... Cầu anh... A...”

Vật nam tính thô to không lưu tình chút nào mà xỏ xuyên vào trong cơ thể Khuynh Tâm, cô run run thừa nhận từng đợt tiến công như mưa rào của Lạp Phi Nhĩ. Anh không cho Khuynh Tâm bất luận thời gian thích ứng mà bắt đầu cuồng bạo luật động, hai thân thể đồng thời va chạm vào nhau phát ra thanh âm. Phía sau lưng đụng chạm tới vách tường,tại phòng thay quần áo nhỏ bên trong biến thành cực độ dâm mĩ.

“ Thật chặt... A...”

Lạp Phi Nhĩ điên rồi giống như đem vật nam tính cực đại một lần lại một lần hướng sâu vào tiểu huyệt đi xuống, miệng tử cung mãnh liệt cảm giác áp bách, khiến Khuynh Tâm khống chế không được mà ngâm nga thành tiếng.

“ A... A a a a... A...”

Cô nghiêng đầu, từng sợi tóc ẩm ướt dính vào trên mặt. Tại nơi công cộng làm tình thật mất thể diện, phản bội hai anh em kia là tội ác, dường như khoái cảm so trước kia càng thêm mãnh liệt. Lạp Phi Nhĩ càng ngày càng lỗ mãng luật động, Khuynh Tâm thét chói tai đạt tới cao trào, sau đó lâm vào hôn mê.

Sau khi tỉnh lại, cô đã không còn trong phòng thay quần áo. Khuynh Tâm ngồi dậy, hoảng sợ nhìn xung quanh nơi không quen thuộc này. Cô lại bị bắt?

“ Tiểu thư, cô tỉnh?” Đi tới là một cô gái ước chừng 14, 15 tuổi!

“ Cô là ai? Nơi này là chỗ nào?” Khuynh Tâm đem chăn kéo đến trước ngực, nhìn cô gái trước mắt hỏi.

“ Tôi kêu A Bích, là thiếu gia Lạp Phi Nhĩ phái tới chăm sóc tiểu thư! Nơi này là du thuyền, thiếu gia muốn dẫn cô đi...”

“ Cô nói cái gì? Chúng ta đã rời Đài Loan sao?” Làm sao có thể? Cô mê man lâu như vậy sao?

“ Đúng vậy, thiếu gia nói sẽ đến Aegean Sea, thiếu gia muốn dẫn tiểu thư đi du lịch a!”

Cô gái trên mặt mang theo hâm mộ tươi cười, cúi đầu nhìn Khuynh Tâm. Trái tim của cô một trận rung động, anh... Muốn mang cô đi... Chỉ là, hai anh em Nhiếp gia sẽ làm như thế nào? Bọn họ nếu phát hiện không thấy cô, không biết sẽ giận dữ ra sao? Bọn họ sẽ nghĩ cô bỏ trốn đi?

“ Tiểu thư, cô làm sao vậy? Không vui sao?” A Bích quan tâm đi đến trước Khuynh Tâm hỏi.

“ Tôi...”

Ngay tại thời điểm Khuynh Tâm bối rối, Lạp Phi Nhĩ đi đến. Cô vừa nhìn thấy anh, liền lập tức từ trên giường nhảy xuống, sau đó cầm lấy quần áo của Lạp Phi Nhĩ sốt ruột nói: “ Anh... Anh để tôi trở về đi, bọn họ nếu không thấy tôi, sẽ thực tức giận! Tôi...”

“ Không có khả năng!”Anh không kiên nhẫn đánh gãy lời cô.

“ Tôi làm sao có thể cho em trở về, tôi rất vất vả mới có được em, tuyệt đối không có khả năng lại đem em đưa cho hai người kia!”

“ Chỉ là... Chỉ là...” Nếu lại bị hai người bọn họ phát hiện cô cùng Lạp Phi Nhĩ ở một chỗ, hơn nữa cô còn cùng anh... Hậu quả cô không thể thừa nhận nổi!

“ Tóm lại, tôi sẽ không cho em rời khỏi tôi!” Anh nâng cằm Khuynh Tâm lên, môi mỏng khêu gợi nhẹ hôn xuống hai cánh môi hồng của cô.

“ Không...” Khuynh Tâm đẩy Lạp Phi Nhĩ ra. “Anh không biết, tôi không thể rời bọn họ, tôi... Tôi...” Cô sợ bọn họ tức giận, càng sợ hơn, cô sợ... Cô sợ rời đi bọn họ!

“ Em thương bọn họ? Em yêu hai anh em Nhiếp gia?” Anh bỗng nhiên nảy sinh ác độc mà kháp trụ cằm Khuynh Tâm, cô đau đến mức ứa nước mắt.

“ Tôi không có, tôi không yêu bọn họ...” Cô khóc càng thêm lợi hại, không biết bởi vì cằm truyền đến đau đớn, hay là... Sự thật không thể chấp nhận nổi____Cô khả năng đã yêu thương hai người đàn ông luôn thương tổn tới mình?

“ Nói dối!” Lạp Phi Nhĩ đem Khuynh Tâm đẩy ngã xuống giường. “ Đi ra ngoài!” Đối với A Bích quát. A Bích sợ hãi chạy ra ngoài. Sau đó Lạp Phi Nhĩ xoay người từ trên cao nhìn xuống Khuynh Tâm.

“ Em chỉ thuộc về tôi, em hiểu chưa?”

“ Tôi...” Không, cô không muốn thuộc về bất luận kẻ nào, cô chỉ nghĩ thuộc về chính mình. Khuynh Tâm lắc đầu chống đỡ đứng dậy.

“ Tôi không thuộc về anh, tôi cũng không thương bọn họ, tôi chỉ muốn rời đi các người, cách xa rất xa các người...” Cho các người không thể thương tổn tới tôi!

“ Em...” Lạp Phi Nhĩ nhắm mắt lại hít một hơi sâu. “ Tôi sẽ không thả em đi, một ngày nào đó, tôi sẽ cho em cam tâm tình nguyện lựa chọn ở lại bên cạnh tôi.”

Nói xong, Lạp Phi Nhĩ nhanh đi ra phòng.Khuynh Tâm nằm úp sấp ở trên giường khóc, vì cái gì, vì cái gì còn muốn một người nữa? Hai người đàn ông thương tổn đến cô còn chưa đủ sao? Vì cái gì thượng đế còn phái một người đến tra tấn cô?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK