Bản thân tôi sinh ra chính là một sai lầm, người đàn ông cung cấp t*ng trùng là một độc trùng, trừ bỏ hít thuốc phiện, cái gì ông ta cũng không biết. Không có tiền liền đi cướp, đi trộm, đi lừa. Chỉ cần cho ông ta tiền, cái gì ông ta cũng không quan tâm.
Người phụ nữ sinh tôi ra là một người đáng thương, bị người cường bạo không dám lên tiếng. Mơ mơ màng màng gả cho người cường bạo mình, sinh ra tôi, sau đó, điên rồi...
Người đàn ông đó đã vứt tôi ở cửa cô nhi viện, khi đó, tôi 5 tuổi...
Từ khi có ký ức, tôi chỉ biết cái gì gọi là khinh bỉ, cái gì gọi là sỉ nhục, cái gì gọi là mạnh được yếu thua, cái gì gọi là - địa vị!
Tôi vốn ở tầng dưới cùng của tầng lớp giai cấp. Cha không đau, mẹ không thương, người chung quanh nhìn tôi nếu không phải khinh bỉ thì chính là kì thị, tốt hơn một chút thì không thèm nhìn tới!
A... Đây là nhân tính! Thờ ơ lạnh nhạt, bắt nạt nhỏ yếu!
Người nuôi dưỡng tôi là một tên biến thái, hắn thích nhất chính là lăng ngược nam đồng, hắn từ trong cô nhi viện nhận nuôi tôi với mục đích tìm một món đồ chơi có thể tận tình đùa bỡn! Ở nơi đó, tôi vượt qua ba năm đáng sợ.
Sau đó, hắn chết, chết vì trúng độc cồn cấp tính.
Tôi quay về cô nhi viện, không lâu sau, một đôi vợ chồng có tiền đến đây. Bọn họ cư nhiên lựa chọn tôi, thực buồn cười. Mười năm chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ tôi trở thành thiếu gia của gia đình giàu có!
Người xưng là cha nuôi của tôi đối xử với tôi rất tốt nhưng người phụ nữ là mẹ nuôi lại lạnh lùng xa cách thậm chí keo kiệt với tôi dù chỉ là một ánh mắt. Tôi nghĩ lúc đó tôi rất khao khát tình thân, khát vọng tình thương của mẹ, đáng tiếc...
Cha nuôi rất quý trọng một bức hình, tôi thường xuyên thấy cha nhìn vào người trong hình chụp thì thào nói gì đó, ánh mắt ông rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi tôi không khỏi bắt đầu ghen tị với người trong ảnh.
“ Cha nuôi, bà ấy là ai vậy?” Ngày nào đó, cha nuôi bỗng nhiên nhìn bức hình nước mắt chảy xuống. Tôi cảm thấy thập phần kinh ngạc. Vì thế tôi không nhịn được nữa liền lên tiếng hỏi.
“ Bà ấy là người phụ nữ đẹp nhất, tốt nhất trên thế giới này nhưng cha lại phụ lòng bà ấy!” Cha nuôi nghẹn ngào nói với tôi.
Sau này tôi mới biết được thật ra người mà cha nuôi yêu chính là người phụ nữ trong ảnh. Nhưng vì cứu sự nghiệp của gia tộc mà ông không thể không cưới mẹ nuôi hiện tại của tôi. Mà người phụ nữ kia vì không muốn cha nuôi khó xử đã chủ động bỏ đi.
Người phụ nữ trong ảnh thật sự rất đẹp, rất đẹp. Khi đó trong đầu tôi bỗng nhiên toát ra cái ý tưởng, nếu bà ấy là mẹ tôi, hẳn là tôi sẽ rất hạnh phúc!
Bức ảnh kia tôi đã xem, xem mãi trong 18 năm. Nụ cười dịu dàng của bà ấy khắc sâu vào trong trái tim tôi, cảm giác của tôi không biết lúc nào đã thay đổi: Tôi muốn có được bà ấy!
Phải, tôi muốn có người phụ nữ như thiên sứ đó! Tôi muốn biết vì sao bà lại có thể khiến cho cha nuôi yêu thương mình nhiều năm như vậy? Thậm chí tôi còn muốn cầm tù bà ấy, làm cho bà ấy vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình tôi, để tẩy rửa toàn thân dơ bẩn của tôi, để tôi rửa sạch kí ức về người đàn ông đáng ghét kia người mà tôi không muốn nhớ lại.
Thượng đế rốt cục nghe được lời cầu nguyện của tôi, ngày đó, lúc tôi thấy người phụ nữ đứng ở nơi đó, tôi biết, đời này tôi cũng sẽ không buông tha cô!
Cô rất giống với người phụ nữ trong tấm hình, thậm chí còn đẹp và hoàn mỹ hơn. Cho dù bị đâm mù mắt tôi cũng không muốn dời tầm mắt mình khỏi cô ấy.
Tôi lập tức quyết định, mặc kệ cô ấy là ai, mặc kệ cô ấy thuộc về ai, tôi muốn cô ấy!
Lúc tôi nhìn thấy hai người đàn ông đó. Tôi biết để có được cô ấy tôi phải trả một cái giá rất đắt. Nhưng tôi không muốn buông tôi tay. Cho dù chết cũng muốn kéo cô cùng đi xuống địa ngục!
Tôi không tin trên thế giới vô duyên vô cớ lại có hai người giống nhau đến vậy, có lẽ cô là...
Vì xác minh điều tôi đoán, tôi bắt cóc cô!
Tôi biết làm như vậy sẽ chọc giận hai người đàn ông đó nhưng là, không có gì có thể ngăn cản tôi muốn có cô ấy!