Giữa trưa, mặt đồng hồ vừa chỉ qua 12h, đã có người gõ cửa tới đưa cơm.
Nhất định có một thời gian không đúng.
Bạch tiên sinh cần một chút thử để chứng minh suy đoán của mình.
Cuộc sống trong trại an dưỡng quy luật mà bình thản, tứ phía bị nước bao quanh, chỉ nhìn cũng có thể khiến người ta thấy tịch liêu.
Mọi vật phẩm của Bạch tiên sinh, ngay cả di động đều bị quản lý, ông chỉ còn lại chiếc đồng hồ này. Cả ngày rảnh rỗi không có việc gì, ông cùng hộ công đi lòng vòng quanh đảo.
“Mấy giờ?” Bạch tiên sinh hỏi.
Hộ công là một người đàn ông thực cường tráng, hắn lấy ra dụng cụ chuyện dụng, nói: “Hơn 2h chiều.”
“Chính xác.”
Vẻ mặt hộ công có chút không kiên nhẫn: “2h23.”
“Vậy sao..” Bạch tiên sinh gật đầu, quay mặt đồng hồ lên, nhìn kim phút, đợi đến hai phút sau, lại hỏi: “Mấy giờ?”
Hộ công nói: “Chẳng phải tôi vừa nói cho ngài sao?”
Bạch Ân cười thản nhiên: “Tôi quên.”
Hộ công muốn đập ông cho rồi, nhưng cố nén cơn giận “2h25.”
Giống thời gian trên đồng hồ….Bạch Ân nhắm hai mắt lại, nói: “Tôi ngủ một chút.” Trong lòng ông thầm đếm ‘1,2…239.’ Ông mở choàng mắt, đột nhiên hỏi: “Mấy giờ?”
Hộ công bị ông làm cho hoảng sợ: “Sao ngài đột nhiên lại tỉnh?!”
Bạch Ân hỏi có chút vội vàng: “Mấy giờ, nói mau!”
Hộ công vội mở dụng cụ ra: “2h22! Ngài có chuyện gì quan trọng sao?”
Bạch Ân cong lên khóe miệng, chậm rãi ngửa vào ghế: “3 giờ nhớ đánh thức tôi.”
Hộ công giận lắm: “Chỉ vì thế?”
Bạch Ân nói: “Tôi là người bệnh, anh đừng quên.”
Hộ công giận mà không dám nói gì.
Nãy Bạch Ân thầm đếm giây 4 phút, coi thời gian sai lệch trong vòng 15’, hơn nữa, lần thứ hai hộ công nói là 2h25. hiện tại phải là 2h29 mới đúng.
Nhanh 7 phút.