Bạch Ân cứ bình tĩnh trải qua một ngày lại một ngày như thế, đúng giờ này là gọi điện cho Trịnh Hòa, đúng giờ kia là đến trường quay, đứng ở chỗ khuất tầm mắt của Trịnh Hòa, chụp mấy tấm về cậu, hoặc nói chuyện với Thành thiếu.
Hầu như lúc nào ông cũng vô dục vô cầu như thế, chỉ là lần này phát bệnh, nên càng hiện rõ ra thôi.
Lúc sắp chấm dứt thời hạn thuê phòng, Bạch Ân quay về thành phố H, giảm bớt một ít liều lượng thuốc theo đề nghị của bác sĩ. Bác sĩ đề nghị, hiện tại, tốt nhất là ông nên lên sơn trang ở, Bạch Ân từ chối ngay lập tức. Hôm qua, lúc gọi điện nói chuyện với Thành thiếu, hai người đã hẹn được thời điểm ông tới đón Trịnh Hòa, Bạch Ân không muốn nuốt lời.
Bác sĩ nghĩ nghĩ, giơ một ngón tay trước mặt Bạch Ân, hỏi: “Đây là số mấy?”
Bạch Ân nhếch môi: “Ông đang trào phúng tôi đấy à?”
Bác sĩ không nói gì nữa.
Bạch Ân có chút buồn bực, sao bên cạnh mình có một đống đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm thế không biết.