Cô ta đang nói ai vậy?
Thẩm Mộng Đình nhìn sang Khổng Quân Thụy.
Trời ơi, cô ta nói Khổng Quân Thụy á?
Hạ Cẩm Quỳnh có biết mình đang nói đến ai không thế?
Nói cô ta không có não quả không sai, có khi một ngày nào đó chính tay cô ta làm sụp đổ Hạ gia mà cô ta cũng không biết.
Như dự đoán, sắc mặt Khổng Quân Thụy âm u khó chịu. Thẩm Mộng Đình vỗ tay anh ta, ra hiệu anh ta không cần phải tức giận.
"Cô không câu được ai nên ghen tị với tôi à?"
Mộng Đình trêu chọc cô ta.
"Nếu thế cô ở đây mà mua quần áo nhé, sau đó câu dẫn anh chàng giàu có nào đó để không phải ghen tị với tôi. Chúng ta đi thôi, không cần phí lời với cái loại người này."
Thẩm Mộng Đình kéo tay hai người họ định rời đi.
"Cô tính đi đâu vậy hả?"
Hạ Cẩm Quỳnh cố ý kéo cô lại.
"Cô còn muốn cái gì nữa?"
Mộng Đình bực mình nói.
"Cô làm bẩn quần áo của tôi, đền tiền cho tôi."
Hạ Cẩm Quỳnh vênh váo. Thẩm Mộng Đình nhìn từ đầu đến chân cô ta, quả thật vừa nãy khi cô ngã dúi dụi có làm đổ bình hoa, ắt hẳn văng nước lên váy cô ta.
Nhưng cô chưa mắng cô ta cái tội cô ta làm cô ngã đấy?
Nói Hạ Cẩm Quỳnh không có não quả thật không sai mà.
"Được rồi, cô muốn bao nhiêu?"
"100 vạn."
Hạ Cẩm Quỳnh nói bừa một con số. Cô ta biết ở Thẩm gia cô không có điều kiện, có một trăm vạn khó hơn lên trời. Ninh Nguyệt ở một bên sừng sộ mắng lại cô ta.
"Một trăm vạn? Cô vừa ăn cướp vừa la làng đấy à?"
"Váy của tôi là mẫu váy mới nhất, giá đó là giá thấp nhất rồi. Còn nữa, chuyện đâu có liên quan đến cô, cô xen vào làm gì."
Hạ Cẩm Quỳnh hất tóc nói.
Thẩm Mộng Đình định lấy thẻ ra đưa cho cô ta cho xong, chút tiền này cô không thiếu, kết quả Khổng Quân Thụy đã ngăn lại.
"Em không cần để ý đến cô ta."
Cô ta bị mắng đến đỏ mặt, lồng lên như người đàn bà điên.
"Mấy người nói ai ngu thế hả? Có tin tôi sẽ nói cho ba tôi biết không? Ba tôi là Hạ Triệu Thùy, Hạ gia chúng tôi đến Khổng gia cũng phải nể ba bốn phần đấy. Cô ta chỉ xứng xách dép cho tôi thôi."
Ninh Nguyệt không nhịn được nữa, phá lên cười thành tiếng.
"Tôi khuyên cô bớt nói đi một chút, không Hạ gia đằng sau cô cũng không cứu nổi cô đâu."
Ninh Nguyệt nói với Hạ Cẩm Quỳnh.
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh khiến Mộng Đình phải chú ý, cô phát hiện vừa rồi bọn họ đã lôi kéo nhiều người đến xem.
Cô thì không sao, nhưng Khổng Quân Thụy không thích những chỗ này, cô phải kéo anh rời đi mới được.
Nhưng anh ta đang làm gì thế?
"Em biết cách tốt nhất làm bọn ngu im lặng không? Đó là khiến chúng không thể ngẩng đầu lên nhìn người khác."
Hắn nắm lấy vai của cô, vừa nói vừa nhìn Hạ Cẩm Quỳnh. Nụ cười của hắn ta trông rất bình thường nhưng người khác lại cảm thấy đáng sợ. Hàn khí lạnh lẽo đến từ Khổng Quân Thụy khiến cô cảm thấy có chút run rẩy.
"Hạ gia các người xứng với tiểu Mộng của tôi?"
Anh ta nói.
"Tiểu Mộng, em nói xem, em muốn chúng chết như thế nào? Bất cứ điều gì em yêu cầu, tôi sẽ làm nó thay em."
Đáng sợ là thế, lạnh lẽo là thế, quyền uy chỉ bằng một lời nói có thể quyết định sống chết của người khác. Đây chính là Khổng Quân Thụy cao cao tại thượng Thanh Thành.
Hạ Cẩm Quỳnh ở một bên lùi lại, trước khí tức nghẹt thở đó, lắp bắp nói với hai người họ.
"Tôi, tôi sẽ gọi ba tôi tới đây, các người chết chắc rồi."
"Gọi đi, tôi cho cô gọi."
Khổng Quân Thụy mỉm cười. Hắn đặt tay lên tay Mộng Đình, ngăn cản cô.
Anh ta rốt cuộc đang âm mưu cái gì?
Trời ạ, buổi đi chơi vui vẻ bị Hạ Cẩm Quỳnh làm hỏng hết rồi.
Hạ Cẩm Quỳnh thế mà gọi ba cô ta tới thật. Hạ gia vô cùng cưng chiều cô ta này, vì thế cô ta ngang ngược, hoành hành trên đất người khác không bị bắt lại cũng là do có Hạ gia chống lưng cho cô ta.
"Ba, ba tới rồi."
Hạ Cẩm Quỳnh như thấy được vị cứu tinh, chạy tới sau lưng Hạ Triệu Thùy làm nũng. Hạ Triệu Thùy xoa đầu con gái.
"Con bé này suốt ngày gọi ba tới giải quyết hậu quả cho mày thôi, liệu bao giờ mới lớn được hả?"
"Ba, con mãi là công chúa nhỏ của ba mà."
Hạ Cẩm Quỳnh mỉm cười, đắc ý nhìn ba người kia.
Ninh Nguyệt cố nhịn cười đến mức Mộng Đình phải véo hông cô mới dừng.
"Ba, là bọn họ, chính bọn họ đụng đến con."
Hạ Cẩm Quỳnh nũng nịu, chỉ tay về phía họ. Nhưng khi Hạ Triệu Thùy nhìn thấy Khổng Quân Thụy, sắc mặt ông ta dần trở nên tái mét.
"Khổng thiếu, sao cậu lại ở đây?"
Anh ta mỉm cười.
"Sao tôi lại không được ở đây? Đây là nhà của ông sao?"
Chuyện hay xảy ra rồi.
Ninh Nguyệt ở một bên bật radar hóng hớt. Cô đã cố ngăn cô ta rồi đấy nhé, do cô ta đòi sống đòi chết kéo cô ở lại, chọc giận đến Khổng Quân Thụy.
Do cô ta tự gánh lấy cả thôi.
"Không, tôi không có ý đó, được gặp cậu ở đây là vinh hạnh của tôi."
Hạ Triệu Thùy như biến thành con người khác, xun xoe nịnh hót Khổng Quân Thụy.
Hạ Cẩm Quỳnh sắc mặt trở nên tái mét.
"Ba, ba nói gì, anh ta là Khổng Quân Thụy?"
"Sao, không ngang ngược như vừa nãy nữa à?"
Khổng Quân Thụy nói với Hạ Cẩm Quỳnh. Lúc này, cô ta mới cảm thấy sợ hãi.
Không nói anh ta là Khổng thiếu quyền thế ngất trời, Khổng Quân Thụy còn là người chồng tốt nhất con gái Thanh Thành này muốn lấy. Vậy mà cô ta làm ra chuyện gì thế này?
Thảo nào cô ta thấy người này thật quen mặt nhưng không nhớ ra là ai.
Hạ Cẩm Quỳnh lập tức thay đổi sắc mặt, đến bên cạnh Khổng Quân Thụy ra vẻ nũng nịu.
"Anh Quân Thụy, vừa nãy là do em không tốt, anh có thể tha thứ cho em không?"
"Tôi quen cô à?"
Khổng Quân Thụy lạnh lùng hất tay cô ta ra.
Hạ Cẩm Quỳnh bị sỉ nhục đỏ bừng mặt.
"Anh Quân Thụy!"
"Tên tôi cái thứ chó mèo gì cũng gọi được sao?"
Ánh mắt đáng sợ của Khổng Quân Thụy nhìn Hạ Cẩm Quỳnh khiến cô ta lùi bước.