• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc đó, tại phòng làm việc của Thẩm Phong.

"Như tôi đã nói vừa nãy, hôn sự của Cố Nhị thiếu gia và con gái tôi đã được định sẵn từ trước. Nếu hủy bỏ sẽ gây ra mối bất hòa cho cả hai nhà."

Thẩm Phong nhìn người trợ lý, anh ta bước đến kéo ghế ra cho Khổng Quân Thụy. Anh nhìn cái ghế, ngồi xuống, thản nhiên, nhưng khí thế lại vô cùng áp đảo.

Thẩm Phong ngồi đối diện anh.

"Cho dù cậu có là Khổng thiếu gia cũng đâu thể bất lịch sự mà chen vào tình yêu của chúng nó, đúng không?"

Nhìn bề ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng giọng điệu ông ta lại không lịch sự, chế giễu Khổng Quân Thụy. Anh phì cười.

"Tình yêu mà ông nói như vậy tôi cũng muốn thử nó đấy."

Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn ông ta.

"Ông không phải là không biết nguyên nhân vụ việc ở khách sạn, ông Thẩm. Ông nghĩ ông có tư cách nói Thẩm Mộng Đình như thế sao?"

Thẩm Phong giật mình. Quả thật, ông ta đã biết Thẩm Hi Nhiễm là người đứng sau mọi chuyện, nhưng ông ta vẫn thiên vị Thẩm Hi Nhiễm vì đứa con nuôi không có giá trị không xứng đáng trong mắt ông ta. Thẩm Phong ra vẻ không biết gì nói tiếp.

"Khổng thiếu gia nói chuyện gì tôi không biết, không phải vụ việc ở khách sạn chúng tôi đã nói sẽ điều tra thêm sao?"

Khổng Quân Thụy phá lên cười.

"Nếu ông đã muốn như thế, tôi cũng không có lời nào. Dù sao nhà họ Thẩm này không xứng để tôi quan tâm."

Anh giơ hai ngón tay lên nói tiếp.

"Năm phần trăm cổ phần Khổng thị, mỏ khoáng sản kim cương phía nam Thanh Thành, tất cả sẽ đứng tên Thẩm Mộng Đình. Ông biết nó có giá trị như nào đúng không?"



Thẩm Phong không khỏi nuốt nước bọt. Khổng thị quyền lực đến mức nào, không ai là không biết. Thậm chí, ông ta còn nghe đồn Khổng thị còn nắm trong tay rất nhiều mỏ khoáng sản đá quý, tất cả đều đứng tên Khổng Quân Thụy. Chỉ cần một chút lợi ích đó thôi Thẩm gia sẽ một bước lên trời, ông ta cũng không phải nhìn sắc mặt người khác nữa.

Đứa con nuôi kia thật sự có giá trị như vậy sao?

Khổng Quân Thụy biết ông ta nghĩ gì, thái độ vô cùng thản nhiên.

"Ông Thẩm này, vì Thẩm gia có Thẩm Mộng Đình nên tôi mới làm thế. Ông nghĩ trong mắt tôi, Thẩm gia xứng sao?"

Anh nói. Ông ta nhịn cục tức xuống.

"Khổng thiếu gia coi trọng Mộng Đình nhà chúng tôi như vậy, chúng tôi rất biết ơn."

"Từ giờ nhờ ông giúp đỡ rồi, cha vợ."

Khổng Quân Thụy mỉm cười.

Anh ta đúng là người không dễ đối phó, như lời đồn. Thẩm Phong nghĩ.

Đột nhiên ở bên ngoài, tiếng la hét đầy thất thanh của Thẩm Mộng Đình vang lên.

Khổng Quân Thụy bật dậy, anh mở cửa chạy ra ngoài, chạy về hướng tiếng la hét của Thẩm Mộng Đình. Thẩm Phong chạy theo sau anh. Anh mở cửa phòng nơi phát ra tiếng hét, sững người lại khi nhìn thấy Cố Minh Viễn đang đè Thẩm Mộng Đình trên giường.

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Khổng Quân Thụy một tay kéo Cố Minh Viễn ném vào tường. Toàn thân cô không ngừng run rẩy, Thẩm Mộng Đình khóc nấc lên trông rất thương tâm.

"Có chuyện gì xảy ra ở đây hả? Bọn người làm đâu hết cả rồi?"

Thẩm Phong quát đám người làm.

Thẩm Mộng Đình bị làm sao giá trị con bé sẽ bị giảm, thằng điên này rốt cuộc nó làm gì với con bé rồi? Nó còn đầu óc để mà suy nghĩ không vậy?

Thẩm Phong tức giận nghĩ.

"Ổn rồi, ổn rồi, anh ở đây rồi. Anh đến rồi, em không sao rồi."

Anh an ủi cô, trấn an cô. Khổng Quân Thụy vỗ nhè nhẹ lên vai cô. Hơi ấm của anh truyền đến cô khiến cô cảm thấy an tâm. Nhưng cô vẫn không hết run. Cô không ngờ tên khốn nạn chết tiệt Cố Minh Viễn lại dám làm vậy với cô, anh ta không có chút liêm sỉ nào sao?

"Anh ở đây rồi, anh ở đây rồi."

Nhìn cô như vậy, anh rất đau lòng.

"Không sao rồi, bình tĩnh nào em, anh ở đây rồi."

Anh liên tục vỗ về cô.



Thẩm Mộng Đình chính là giới hạn cuối cùng của Khổng Quân Thụy.

Không ai có thể đụng vào cô, cho dù là ai đi nữa.

"Rốt cuộc cậu đã làm gì Mộng Đình nhà chúng tôi hả?"

Thẩm Phong dùng gậy đánh vào người Cố Minh Viễn.

Một tiếng trước, ở phòng khách nhà họ Thẩm.

"Anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em cả!"

Cố Minh Viễn tức giận nói với cô, ra vẻ thanh minh với cô.

"Anh nói câu đó chẳng biết xấu hổ nhỉ?"

Thẩm Mộng Đình chế nhạo hắn ta.

"Anh không nên nói với tôi như vậy, không khéo cô tình nhân bé nhỏ nhà anh sẽ ghen tị với tôi đó."

Cô khoác tay, nói bóng nói gió. Thẩm Hi Nhiễm ở một bên tức tím mặt. Mới nói như vậy đã cảm thấy bị sỉ nhục rồi sao, không phải yếu đuối quá như thế chứ? Kiếp trước đổ lọ thuốc độc vào miệng cô sao không thấy yếu đuối như vậy đi?

"Nếu em đã muốn như vậy, anh đồng ý với em. Anh có thể nói chuyện riêng với em lần cuối không? Anh hứa anh sẽ hủy hôn với em ngay lập tức."

Cố Minh Viễn nắm chặt tay, nhịn xuống cục tức, nói với Thẩm Mộng Đình. Cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. Hắn cố chấp như vậy là vì cái gì?

Cũng được, có những chuyện rõ ràng sẽ tốt cho cả hai bên hơn.

Cô gật đầu.

"Tôi sẽ dẫn anh lên phòng."

Thẩm Mộng Đình đi trước dẫn đường.

Trong phòng Thẩm Mộng Đình, cô giữ khoảng cách nhất có thể với hắn ta. Cố Minh Viễn nói với cô.

"Anh sẽ hủy hôn như lời em nói, nhưng em có thể thật lòng nói cho anh biết lý do vì sao không?"

Đến giờ này hắn còn nói những lời nhảm nhí gì nữa vậy?

"Không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sao? Tôi yêu anh ấy, tôi đã ngủ với anh ấy. Anh ấy cái gì cũng tốt hơn anh, tại sao tôi còn phải ở cùng với anh chứ?"

Thẩm Mộng Đình tức giận nhìn hắn ta.



Kiếp trước, cô đi theo người này, ngoan ngoãn làm theo lời hắn bảo. Hệt như một con ngốc! Để rồi bị chính người mình tin yêu nhất phản bội. Kiếp này, cô sẽ không ngu ngốc tin tưởng mù quáng nữa.

Cô cũng sẽ không yêu một ai nữa.

"Anh có nói gì cũng không lay chuyển tôi được đâu, anh hiểu không? Anh muốn cưới con gái nhà họ Thẩm đến thế thì đi mà cưới Hi Nhiễm ấy."

Cô mỉa mai hắn, cô chế giễu hắn. Ánh mắt cô nhìn hắn không khác gì một thứ bỏ đi.

Sao cô lại thay đổi đến như vậy?

Càng khiến hắn không muốn mất cô, hắn muốn cô chỉ thuộc về mình hắn. Cô thay đổi càng quyến rũ hơn, tỏa sáng như một vị nữ thần. Hắn muốn dập tắt thứ ánh sáng đó.

Hắn muốn có cả hai chị em nhà họ Thẩm, nhưng giờ phút này, hắn chỉ muốn một mình Thẩm Mộng Đình.

Cố Minh Viễn nuốt nước bọt, hắn ta ôm chầm lấy cô, đè cô lên giường.

"Anh làm cái quái gì vậy hả? Thả tôi ra!"

"Anh sẽ không để em thuộc về thằng đó đâu! Thẩm Mộng Đình, em là của anh!"

Cố Minh Viễn tát cô, kiểm soát cô, xé toạc áo cô ra, muốn ***** *** cô.

Thẩm Mộng Đình không khỏi sợ hãi. Hắn ta bị điên à? Cô không theo hắn, bây giờ hắn muốn chiếm đoạt cô?

Ai đó, ai đó cứu tôi với?

Thẩm Mộng Đình la hét đầy thất thanh.

Khổng Quân Thụy cứu em!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK