Nhà họ Trần đang dùng bữa sáng, đột nhiên quản gia vội vàng xông vào, trên tay cầm tờ báo buổi sáng nói với Trần lão gia.
"Lão gia, lão gia, có chuyện xảy ra rồi!"
Trần lão gia trừng mắt.
"Có chuyện gì mà ông chạy như ma đuổi thế? Không ra thể thống gì cả!"
"Lão gia, cổ phiếu công ty Thường Minh sụt giảm trầm trọng, nghe nói có nhân vật thần bí đằng sau mua toàn bộ cổ phiếu công ty, trực tiếp thay đổi quyền quản trị."
Quản gia hớt hải nói. Trần lão gia nghe tin tức giận đến mức đứng bật dậy.
"Là ai làm?"
"Không tra ra được. Người thần bí đó chỉ truyền đạt lại rằng nếu còn xen vào chuyện của tôi nữa, không đơn giản là sụp đổ một công ty như thế này."
Trần lão gia biết người thần bí đó là ai. So với nhà họ Khổng, Trần gia cũng không kém cạnh, mấy năm nay đều cạnh tranh với nhau. Tuy vậy ông ta không thể ngờ rằng Khổng Quân Thụy lại có năng lực đến thế.
Trần Cảnh Nghi ở một bên lo lắng hỏi ba.
"Ba, bây giờ phải làm sao?"
"Con điều ra thân phận cô gái ở trong nhà của Khổng Quân Thụy chưa?"
Trần lão gia hỏi. Trần Cảnh Nghi lắc đầu.
"Lúc trước con đến cô ta đuổi con đi, con cũng chưa hỏi được cái gì cả."
"Thôi được rồi, tạm thời cứ án binh bất động đã. Cho dù Khổng Quân Thụy là người có năng lực nhưng Khổng Diệp Minh mới là người nắm quyền ở Khổng gia, thằng nhóc đó không thể hủy bỏ mối hôn sự này được."
Trần lão gia xoa đầu con gái. Trần Cảnh Nghi nghe vậy cũng yên tâm hơn.
Trần Cảnh Nghi là tiểu công chúa nhà họ Trần, từ nhỏ được Trần lão gia vô cùng cưng chiều, muốn gì được nấy.
Năm mười tám tuổi được ba dẫn đi tiệc tư nhân nhà họ Khổng, lần đầu tiên Trần Cảnh Nghi gặp Khổng Quân Thụy.
Cô ta vừa gặp đã yêu, Trần Cảnh Nghi quyết tâm phải có được trái tim người đàn ông này. Thế nhưng Khổng Quân Thụy bài xích cô ta, thậm chí có phần coi thường cô ta. Trần Cảnh Nghi càng nảy sinh ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt, cô ta nhất quyết phải có được Khổng Quân Thụy.
Trần Cảnh Nghi xin ba muốn được cưới anh, Trần lão gia hôm sau đến trao đổi với Khổng Diệp Minh về hôn sự của hai đứa.
Cô ta nghĩ cuối cùng Khổng Quân Thụy cũng nằm trong lòng bàn tay cô ta.
Tuy vậy, Khổng Quân Thụy chưa một lần nhìn về phía cô ta.
Điều này đã làm sự ghen ghét trong lòng Trần Cảnh Nghi lớn dần. Cô ta luôn dùng thứ tốt nhất, bây giờ cũng như vậy.
Khổng Quân Thụy chắc chắn phải thuộc về cô ta.
Trần Cảnh Nghi vui vẻ hôn má Trần lão gia.
"Con cảm ơn ba, đến giờ con đi làm đây không muộn giờ làm rồi."
"Con bé này, lớn từng ấy rồi còn làm nũng."
Trần lão gia bật cười.
Trần Cảnh Nghi là nhà thiết kế cao cấp, cô ta đang làm việc tại một trong những tập đoàn thiết kế tốt nhất Thanh Thành. Vừa đến văn phòng, mọi người đã lên tiếng chào hỏi Trần Cảnh Nghi.
"Chào cô Trần, hôm nay bộ đồ cô mặc đẹp quá, là mẫu mới nhất của cô sao?"
Một người khác lại nói.
"Chiếc túi kia đáng giá ngàn vạn ấy nhỉ, tôi hâm mộ cô Trần quá đi mất."
Trần Cảnh Nghi cười cho qua, về chỗ làm việc của mình. Phải rồi, ánh mắt ngưỡng mộ ấy, sự chú ý ấy, chỉ thuộc về mình cô ta mà thôi.
Làm việc được nửa ngày, đột nhiên trưởng phòng quản lý dẫn người mới đến giới thiệu cho cả phòng.
"Từ ngày hôm nay cô ấy sẽ làm việc ở văn phòng chúng ta, mọi người hãy giúp đỡ cô ấy nhé."
Giọng cô gái kia vang lên.
"Chào mọi người, tên tôi là Thẩm Mộng Đình, rất vui được gặp mọi người. Mong mọi người giúp đỡ."
Trần Cảnh Nghi nghe giọng nói quen thuộc đó lập tức đứng phắt dậy.
Là cô ta?
Sao cô ta lại ở đây?
Trưởng phòng quản lý hỏi Trần Cảnh Nghi.
"Sao thế cô Trần, cô có quen người mới này à?"
"Không có, không có, làm phiền mọi người rồi."
Trần Cảnh Nghi vội vàng lắc đầu, cô ta lại ngồi xuống. Dường như Thẩm Mộng Đình cũng nhìn thấy Trần Cảnh Nghi, nhưng không để ý đến cô ta.
"Được rồi, mọi người về làm việc đi. Cô Thẩm có gì khó khăn cứ hỏi tôi nhé, tôi sẽ sẵn sàng giải đáp."
Trưởng phòng quản lý ra hiệu mọi người quay lại làm việc. Thẩm Mộng Đình gật đầu, sau đó bước đến vị trí của mình.
Nhìn bóng lưng của Thẩm Mộng Đình, Trần Cảnh Nghi tức giận cắn móng tay.
Vì người phụ nữ này mà Khổng Quân Thụy không để ý đến cô ta.
Rốt cuộc người phụ nữ này có điểm nào tốt đẹp chứ?
Quay lại một ngày trước, sau khi Khổng Quân Thụy từ Phong Gia Trang trở về.
"Phu nhân đâu?"
Anh đưa áo khoác ngoài cho người làm, hỏi cô đang ở đâu.
"Phu nhân đang nấu ăn trong bếp ạ."
Khổng Quân Thụy muốn nhìn cô trong chiếc tạp dề, anh đi vào trong bếp tìm cô.
Lúc này Thẩm Mộng Đình đang loay hoay trong bếp. Thẩm Mộng Đình vận dụng hết những kiến thức mình nhớ được xào xào nấu nấu, mất gần hai tiếng đồng hồ mới xong một bàn đồ ăn.
Vừa mang ra đĩa thức ăn cuối cùng, Thẩm Mộng Đình nhìn thấy anh, cô vui vẻ nói.
"Khổng thiếu, anh về rồi, rửa tay rồi mau vào ăn đi."
Anh nhìn cô trong chiếc tạp dề, hơn thế lại mỉm cười vô cùng đáng yêu.
Khổng Quân Thụy đã tắt chế độ online.
"Khổng thiếu, Khổng thiếu? Anh sao thế?"
Thẩm Mộng Đình nhướn mày khó hiểu, tiến đến xua xua tay trước mặt anh. Cái tên này đứng bất động ở đó làm gì không biết?
Đột nhiên Khổng Quân Thụy ôm chầm lấy cô.
"Tiểu Mộng đáng yêu quá đi mất, tôi không muốn đi làm nữa, tôi ở nhà với tiểu Mộng thôi có được không?"
Cô đỏ bừng mặt vội đẩy anh ra.
"Anh làm cái trò gì vậy? Mau rửa tay rồi đi ăn cơm đi."
Chính anh cũng biết là việc tốt không thể tự nhiên xảy ra mà có mục đích ở đằng sau.
Cách cô ấy loay hoay nấu cơm cho anh, hỏi anh xem món ăn có ngon không, nhìn cô ấy lúng túng đáng yêu đến mức khiến anh sẵn sàng dâng tất cả mọi thứ lên cho cô ấy.
"Được rồi, cô muốn gì nào?"
Khổng Quân Thụy ôm mặt, cố gắng nhịn cười hỏi cô.
"Sao anh biết?"
Cô ngạc nhiên.