Chương 13:
Tiệc mừng thọ của Cao lão gia được tổ chức long trọng, từ lúc sáng Cao Lãng tới đã bắt đầu bận rộn, Quý Đồng cũng đã đổi lễ phục, ngoan ngoãn mà ngồi bên cạnh gia gia.
Cao gia không có quản sự là phụ nữ, tính tình Lý Nhiễm cũng không gánh nổi trọng trách quan trọng đó, mỗi khi đến mấy ngày như vậy chỉ có thể làm nền mà cũng không được ôn lắm, yến hội tiến hành được một nửa, Cao Lãng liền phát hiện chân cô đang run run, liền bảo cô đi sang một bên nghỉ ngơi.
Hôm nay Mục Tuyết cũng tới đây, thấy con gái bà Cao Lãng một chút thân mật gần gũi cũng không có. Rõ ràng cô là nữ chủ nhân mà cảm giác tồn tại còn thua mấy vị khách.
Mục Tuyết vô cùng buồn phiền, ''Con a, bảo con đến công ty làm cũng không đi, ngày thường cũng không đi xã giao, chỉ biết ở trong nhà nấu cơm, có điểm nào giống nữ chủ nhân không.''
Là một người mẹ, bà chỉ muốn tính chuyện dài lâu cho con cái. Cao lão gia giờ đã 80 tuổi rồi, thời gian nói thẳng là không còn nhiều. Tuy rằng Lý Nhiễm đã sinh quý tử, nhưng vấn đề là Cao Lãng không thích cô, hiện giờ mọi chuyện vẫn do Cao lão gia quản nên Cao Lãng mới thu liễm một chút, nhưng chờ đến khi hắn tự quản, chuyện ly hôn với Lý Nhiễm chỉ là sớm muộn.
Một khi ly hôn, với cái tính tình không tranh không đoạt của Lý Nhiễm, cho dù có Quý Đồng cũng không giữ được vị trí kia. Nếu Cao Lãng tái hôn, lại đẻ ra một đứa nhỏ khác, có phải sẽ làm khổ Quý Đồng không.
Lý Nhiễm không phải không nghĩ đến tương lai đó, trước kia Mục Tuyết cũng từng nói với cô mấy suy nghĩ này, cô vì Quý Đồng, mới không cùng Cao Lãng ly hôn mà gắng gượng đến hôm nay. Cô cũng rất nỗ lực rồi, cứ tưởng sẽ không thể làn được. Khi cô và Cao Lãng thật sự ly hôn, nếu có thể sớm một chút sẽ đỡ tổn thương đến thằng bé.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nói với Mục Tuyết, cô chỉ có thể trấn an Mục Tuyết hết mức.
''Mẹ, mẹ biết con không thể mà.'' Đi đến công ti của Cao gia hay Lý gia đi làm, có khi chỉ làm tốn thời gian, ra ngoài xã giao cô cũng bị người ta xem thường.
Cô và Cao Lãng vốn dĩ không phải người ở cùng một thế giới. Thế giới của anh, cô không thể nào dung hòa nổi. Trước kia là vậy, sau cũng thế.
Mục Tuyết thở dài, ''Vậy con lấy lòng Cao Lãng đi. Trước kia cũng có lúc làm được đi.'' Con gái của bà thật ngốc, thích ai là liền đối tốt với họ không nghĩ cho mình, ''Con đừng mãi ngu ngốc như vậy, cậu ta không thích con, con cũng không đến gần cậu ta như vậy, con dù sao vẫn là mẹ Quý Đồng. Chỉ cần còn ở lại Cao gia, nửa đời sau của con liền vô lo vô nghĩ. Thật ra nam nhân nào cũng như vậy, yêu thương chỉ là lời đầu môi, chứ có thể yêu thương rất nhiều người. Đó là cuộc sống, là nhu cầu.''
Lý Nhiễm không có cách nào giải thích với Mục Tuyết, chỉ có thể yên lặng mà nghe. Cô chỉ mong hết thảy nhanh chóng kết thúc đi.
Mẹ cũng là muốn tốt cho cô, nhưng mà lại sai phương thức mất rồi.
''Con đã biết.''
''Con đừng chỉ nói biết, mẹ muốn con làm.''
''Vâng, đều nghe mẹ.''
''...''
Cao Lãng cầm trên tay đôi giày đế bằng do lão quản gia đưa tới cho hắn. Lão quản gia nhìn hắn lớn lên, vẫn luôn muốn dạy dỗ hắn thật tốt, tận tình mà khuyên bảo: ''Tiểu Lãng à, Tiểu Nhiễm mấy năm nay ở Cao gia chẳng dễ dàng, cậu cũng không còn bé nữa, nếu cứ như vậy mà sai lầm, sau này sẽ phải hối hận.''
Lão quản gia cố gắng nói mấy câu kia, nói đến chán bên tai hắn. Vì tránh lại phải nghe ông lải nhải, hắn chỉ có thể đi tìm Lý Nhiễm.
Nghe Mục Tuyết nói chuyện với Lý Nhiễm kiểu này không phải lần đầu tiên hắn nghe, đều là ngoài ý muốn nhưng cũng không có cảm giác gì. Hắn cảm thấy mình cũng không phải người tốt, Lý Nhiễm có tính kế hắn cũng bình thường. Cô lừa dối hắn thời gian mang thai Quý Đồng, tất cả đều chỉ vì thích hắn.
Từ nhỏ người lớn ai cũng thích lấy lòng hắn, luôn miệng nói thích hắn, mỗi ngày một nhiều đếm không xuể, hắn cũng lười so đo, chỉ thấy bọn họ nhiệt tình đến đáng thương. Là người ai cũng có tham vọng, Lý Nhiễm chỉ là muốn cuộc sống của mình tốt hơn một chút. Mục Tuyết và hắn lăn lộn ngoài xã hội, gặp được rất nhiều dạng người, nhưng Lý Nhiễm vẫn khác biệt nhất, chẳng giống ai.
Hắn cũng không có ý tránh đi, cứ đứng như vậy ở đó. Lý Nhiễm cũng nhanh chóng phát hiện hắn, liền chặn lời Mục Tuyết nói, ''Mẹ a, con đang vội chút, nếu mẹ mệt thì vào phòng nghỉ ngơi nhé.''
Mục Tuyết nhìn thấy Cao Lãng liền lộ ra biểu tình xấu hổ. Bà không nghĩ sẽ bị con rể phát hiện tình huống này, mỗi lần gặp mặt đều đã không hay nói lời tốt đẹp rồi. Cao Lãng bày ra khuôn mặt không cảm xúc, không chào hỏi cũng chẳng hỏi han, hắn không muốn coi Mục Tuyết là trưởng bối mà cung kính. Rốt cuộc, ngay lần đầu gặp mặt, bà đã mang con gái đang bụng lớn mà đến đòi hắn chịu trách nhiệm, hết mắng nhiếc lại khóc lóc.
''Đi đi, đừng để ý mẹ.'' Mục Tuyết lo sợ không biết hắn đã nghe thấy gì, tuy rằng hình tượng của bà trong mắt hắn chẳng tốt đẹp gì, nhưng bà sợ hắn lại làm khổ Lý Nhiễm, bị người ta nghi ngờ mình tính kế sẽ khổ cho cô.
Cao Lãng thấy Lý Nhiễm bình tĩnh, ném giày về trước mặt cô, không nhịn được mở miệng châm chọc: ''Tháo giày cao gót ra đi, có việc này cũng khó khăn.''
Nữ chủ nhân của Cao hắn đâu có dễ đảm đương như vậy, trao cho cô đúng là không phù hợp.
Lý Nhiễm không để ý lời nói của hắn, chỉ nói câu cảm ơn, đem giày nhặt lên rồi đổi lại. Đôi giày kia còn mới và rất cao, cô lại không hay đi, đến bây giờ gót chân như bị mài ra đến rỉ máu.
Loại đau đớn này không khó chịu đựng, quen rồi thì thấy gì cũng sẽ tốt thôi.
Tiệc tối kết thúc. Cao Quý Đồng mệt mỏi, tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Cậu chỉ là đứa trẻ, vốn dĩ phải hồn nhiên thoải mái. Nhưng một năm không tránh được mấy lần như vậy, cậu cũng sớm quen.
Lý Nhiễm đau lòng, nhưng cậu bé là người Cao gia, dòng dõi trâm anh thế phiệt, bất kì đứa trẻ nào ở đây cũng phải trải qua như vậy.
Cho Quý Đồng ngủ xong, Lý Nhiềm muốn tìm Cao lão gia nói chuyện, đến nơi thì thấy Cao Lãng cũng vừa bước ra, hắn cũng nhìn cô một chút rồi cũng hờ hững bước qua.
''Con vào đi.'' Lý Nhiễm gõ nhẹ cửa phòng, trong phòng truyền ra âm thanh già nua của ông lão.
Hình như lão gia bị cảm, âm thành khàn khàn, thỉnh thoảng lại ho nhẹ, lúc ban ngày cô cũng đã để ý, cho nên vừa rồi đi hầm một bát canh tuyết lê cho ông, vừa lúc độ ấm thích hợp để ăn vào miệng. Cao lão gia nhấp hai hớp, giống nói đỡ khô khốc một chút.
''Quý Đồng và Cao Lãng gần đây thế nào rồi?''
''Cũng không tệ lắm.'' Cha con bọn họ đều không phải người thích biểu đạt, nhưng Quý Đồng đã không còn bài xích Cao Lãng nữa. Cao Lãng với Quý Đồng cũng chưa giống một người cha, nhưng chỉ là do hắn không biết phải gần gũi với thằng bé như thế nào, rốt cuộc trong một đoạn trưởng thành của con, hắn cũng vắng mặt.
Cao lão gia cũng biết việc này nhưng cũng chẳng biết làm sao, lại uống thêm hớp canh, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ điểm ôn hòa: ''Vậy nó có bắt nạt con không?''
Lý Nhiễm lắc đầu.
''Vậy con định khi nào bàn chuyện ly hôn với nó?'' Không phải Cao lão gia không tiếc nuối, mà là ông biết việc này có cưỡng cầu cũng vô dụng.
Ông có thể ép buộc Cao Lãng cưới Lý Nhiễm, nhưng không thể bắt bọn họ yêu nhau.
''Chờ thêm chút nữa cũng được ạ.'' Lý Nhiễm cảm thấy có nói với hắn sớm cũng không quan trọng. Hắn chắc hẳn sẽ rất vui vẻ, buông tha nhau chính là một loại giải thoát cho cả hai người họ, ''Con đến đây là muốn nói với người...''
Lý Nhiễm kể lại cho ông về dự định kinh doanh của mình, đợi khi hết hè rồi sẽ tìm bảo mẫu để chăm sóc Quý Đồng, vì đến khi đó có thể cô sẽ không có thời gian để ý đến thằng bé nhiều như trước đây.
Cao lão gia cũng đồng ý với cô, bảo cô cứ yên tâm, ông sẽ an bài mọi thứ.
''Gia gia, cảm ơn người.'' Lý Nhiễm vô cùng cảm kích Cao lão gia, nếu không có ông, cô không có ngày hôm nay. Bây giờ cô sắp phải rời đi, ông cũng không cưỡng cầu giữ cô lại. Nếu nói người cô luyến tiếc nhất ở Cao gia, thì đó chính là ông.
''Tiểu Nhiễm a, con đã gọi ta một tiếng gia gia, về sau ta vẫn là gia gia của con. Quý Đồng ở đây, con cứ yên tâm, Nếu sau này Cao Lãng có muốn tái hôn, cũng không ai dám động đến nó. Cuộc sống bên ngoài lăn lộn sẽ không dễ dàng, tính tình con lại quá mềm yếu, nếu có ai bắt nạt con, con phải về nói cho gia gia.''
Ban đầu ông cũng không yêu thích cô gái này. Đến khi cô mang thai mang con tới cửa, ông nghĩ có khi là tính kế đi. Nhưng đến khi ở chung, ông đã sớm bỏ xuống thành kiến. Trên đời này nhiều chuyện không thể quản lường nổi, mà khi đó cô cũng chỉ là một đứa nhỏ mới vào đời.
''Con còn trẻ, cứ chậm rãi mà đi.''
''Dạ.''
Lý Nhiễm cảm động, ở lại cùng Cao lão gia chút rồi mới ròi đi.
Trở lại tiểu lâu của mình, nhìn thấy Cao Lãng từ phòng Quý Đồng bước ra, hắn lạnh lùng nhìn cô một cái rồi trầm mặc rời đi.