Chương 18:
Việc kinh doanh của Phúc Hiên mới đầu khá tốt, so với dự đoán của Lý Nhiễm tốt hơn rất nhiều, Triệu Dục nói là nhờ giai đoạn tuyên truyền đã nói bán hạ giá nên mới có khách như vậy, tháng sau khách sẽ không nhiều nữa, về phương diện anh rất có kinh nghiệm.
Triệu Dục cũng không nói là, chủ yếu khách đến ăn là người quen của anh.
Mở cửa hàng chính là như vậy a, không thể quá bi quan cũng không dám lạc quan, bằng không không thể chịu đựng được sự thay đổi của thị trường. Lý Nhiễm không hiểu những điều này, cửa hàng có thể khai trương là cô đã hài lòng rồi, mỗi ngày làm việc đến vã mồ hôi trong bếp cũng thấy vui.
Mỗi ngày đều vất vả ở tiệm đón khách, đến khi về thì Quý Đồng đã đi ngủ. Buổi sáng Lý Nhiễm mới có chút thời gian ở bên cậu, cho cậu ăn cơm rồi đưa đi học, sau đó lại tất bật ở tiệm.
Khi rảnh rỗi Lý Nhiễm sẽ cố gắng lên mạng tìm chút thông tin về phòng cho thuê. Cô không yêu cầu cao nhưng cuộc sống sinh hoạt của Quý Đồng trước giờ đều là thứ tốt nhất, không muốn cậu bé phải thay đổi đến một chỗ quá khác biệt.
Cô không muốn lại làm phiền đến Triệu Dục, nhưng trong lúc vô tình anh lại phát hiện ra cô đang tìm nhà ở, hỏi tại sao cô lại muốn chuyển nhà.
Lý Nhiễm nói cô chuẩn bị ly hôn với ba Quý Đồng nên cần dọn ra, Triệu Dục sửng sốt, đây là lần đầu nghe cô nhắc đến ba Quý Đồng.
Anh hơi xấu hổ, ''Anh còn tưởng hai người đã sớm ly hôn.''
Cũng không trách anh hiểu lầm, Lý Nhiễm làm gì cũng một mình, cũng không thấy liên hệ với người khác phái, Quý Đồng càng không thích nói về ba mình, anh còn cho rằng cô độc thân đã lâu.
Lý Nhiễm nhàn nhạt cười, ''Đáng lẽ nên ly hôn sớm hơn.''
Ly hôn đơn giản là tình cảm tan vỡ, Triệu Dục không nghĩ mình lại động vào vết thương lòng của cô, cười cười không hỏi lại, lại nhiệt tình giúp cô tìm phòng ở thích hợp.
Đến cuối tuần, Quý Đồng có trận thi đấu bóng rất quan trọng, muốn đến thành phố bên cạnh tham gia. Lý Nhiễm nhường lại việc cho bếp phó, sắp xếp đi cùng Quý Đồng. Triệu Dịch không thể đi, cảm thấy hơi thương tâm, Quý Đồng vì trận đấu này mà chuẩn bị rất lâu, khi tay bị thương cũng trộm tập luyện.
Lý Nhiễm lo lắng cho vết thương của cậu, cũng định bụng muốn ngăn cản, nhưng cô cũng hiểu Quý Đồng có suy nghĩ của riêng mình, cô không thể dùng yêu thương trói chặt cậu.
Đêm trước ngày thi đấu, Cao Lãng không biết từ nơi nào trở về, Lý Nhiễm nhìn thấy hắn thì sửng sốt một chút, hắn như mất hồn, không có sức lực nói chuyện với cô, một mình trở về phòng.
Ngày mai cũng là ngày Ứng Thanh Hề đính hôn, dáng vẻ này của hắn Lý Nhiễm hiểu được.
''Mẹ a, đôi giày chơi bóng màu trắng của con đâu?'' Quý Đồng đang chuẩn bị đồ cho ngày mai, đối với mấy chuyện khác không quá để ý.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con thức dậy thật sớm, trước tiên Lý Nhiễm đưa Quý Đồng đến nơi tập hợp đội bóng, sau đó lại đánh xe sang thành phố kế bên.
Thu đông giao nhau, ven đường như phủ màu xám xịt, bầu trời xanh nhợt nhạt, nhưng ánh mặt trời vẫn ôn nhu rọi xuống.
Thời tiết khá đẹp, đối với trận thi đấu là chuyện tốt.
Lý Nhiễm chạy trên đường cao tốc, đi mất khoảng hai giờ, sắp tiến vào thành phố này thì thấy một tòa nhà nguy nga cao ngất. Đó là chỗ nổi tiếng xa gần ở đây, Cao gia cũng có một làng du lịch ở đó, Lý Nhiễm từng cùng Cao Lãng đến một lần.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, cũng không dừng lại.
Ngày Ứng Thanh Hề đính hôn, Thẩm Trị cũng từ nơi khác trở về. Cao Lãng không tham dự. Hắn tìm được chiếc vòng cổ ''nhân ngư chi lệ'' kia, chủ nhân lại rất cố chấp, mãi mới đồng ý nhượng lại.
Hắn cầm theo chiếc vòng này coi như lễ vật đính hôn cho Thanh Hề, cô lại hung hăng ném xuống đất.
Không biết là ai nói cho cô, là hắn lại đi tìm người nhử Trịnh Nghiêm cô rất tức giận, quăng bỏ đi vật kia.
Cao Lãng khổ sở, ngủ một giấc đến trưa, tỉnh lại phát hiện nhà không một bóng người. Tạm thời hắn không muốn so đo cùng Lý Nhiễm, chờ Thẩm Trị tham gia lễ đính hôn xong cùng hắn đi uống rượu, vừa uống đã say.
''Ai, cậu không cần nhìn tớ như vậy a.'' Đầu óc Cao Lãng còn chút tỉnh táo, chịu không nổi ánh mắt đánh giá của Thẩm Trị.
''Tớ biết mình có bệnh.'' Hắn chỉ là mong Thanh Hề vui vẻ mà thôi, nhưng tất cả mọi người đều thấy hắn có bệnh.
Hắn hẳn là có bệnh. Lại không ai nghĩ, người có bệnh thường không nghĩ mình bệnh, hắn cũng nghĩ vậy, nhưng không ai tới cứu hắn.
Thẩm Trị không cứu được Cao Lãng, chỉ mặc hắn uống say.
Quý Đồng so tài xong, cùng đồng đội cầm cúp vẫy tay, Lý Nhiễm nhìn con mà cười vui vẻ, dùng máy ảnh chụp lại thời khắc này của cậu.
Hai mẹ con ăn cơm xong liền vui vẻ về nhà, trên đường về Quý Đồng vẫn hưng phấn không thôi.
Về đến nhà đã là đêm khuya, tâm trạng Quý Đồng vẫn rất tốt, vô cùng cao hứng, Lý Nhiễm đang chuẩn bị dẫn hắn đi tắm thì chuông cửa đột ngột vang lên, cô chạy ra xem thì thấy là Thẩm Trị.
Cao Lãng say đến lợi hại, bình thường hắn ra ngoài xã giao cũng sẽ uống rượu nhưng vẫn có giới hạn, chưa bao giờ say đến mất ý thức như bây giờ.
Thẩm Trị nâng hắn vào cửa, hắn đứng cũng không vững, Lý Nhiễm cùng Thẩm Trị phải cùng nhau nâng hắn về phòng, Cao Quý Đồng đứng bên cạnh nhìn, cậu cũng không giúp được gì a.
''Chú Thẩm.'' Cao Quý Đồng lễ phép chào hỏi, Thẩm Trị sờ sờ đầu cậu, ''Quý Đồng, ba con uống say, con chăm sóc hắn nhé.''
''Vâng.'' Quý Đồng nhìn thoáng qua Cao Lãng đang trầm mê không có ý thức, không tình nguyện mà lên tiếng.
''Vậy tôi đi trước đây.'' Thẩm Trị chào Lý Nhiễm sau đó rời đi, cô trở lại phòng thấy Quý Đồng đang đứng ở mép giường.
Cậu hoàn toàn không biết phải chăm sóc người uống say kia như thế nào, lại nhìn về Lý Nhiễm, ''Mẹ a, đắp chăn là được rồi đúng không?''
Lý Nhiễm cười dịu dàng, nói: ''Đầu tiên con cởi giày cho ba đã.''
Nói xong cô đi vào nhà tắm lấy ít nước ấm, cầm theo khăn lông đi đến mép giường, dùng khăn ấm lau mặt cho Cao Lãng.
Lý Nhiễm không biết nếu Cao Lãng biết cô làm vậy có tức giận không, nhưng cô nghĩ đến Quý Đồng trước mặt, nếu cô không quan tâm bỏ mặc hắn thì sẽ không phải gương tốt cho Quý Đồng. Cô cúi đầu cởi ra hai nút áo sơ mi cho hắn, như có như không nghe được thanh âm rất nhỏ của hắn, ''Thanh Hề.''
Cô dừng lại chút, lại lau cổ cho hẳn rồi ngừng lại, không dám chạm đến mấy nơi khác.
''Quý Đồng, con đắp chăn đàng hoàng cho ba nha.'' Lý Nhiễm bưng nước đi, Quý Đồng túm chăn trải lên người Cao Lãng, tay chân hắn dài, cậu phải loay hoay đầu giường cuối giường mới đắp xong.
Đắp chăn xong cũng không thấy Lý Nhiễm quay lại, Quý Đồng không biết có thể đi hay chưa, liền ngồi lại mép giường đợi một lát. Cậu nghe thấy hình như Cao Lãng đang nói gì đó, liền ghé sát vào để nghe, nhưng âm thanh của hắn quá nhỏ.
Cậu nghe nửa ngày, chỉ nghe được hai từ ''Nhiễm Nhiễm.''
''Quý Đồng, đi tắm rửa thôi.'' Lý Nhiễm tìm được thuốc giải rượu, lại chuẩn bị cả nước uống, quay lại chỗ Quý Đồng thúc giục cậu đi tắm.
Quý Đồng ''dạ'' một tiếng, đứng dậy rồi lại quay đầu nhìn Cao Lãng, sau lại nhìn Lý Nhiễm nhưng cũng không nói gì rồi đi mất.
Lý Nhiễm đặt thuốc lên đầu giường của Cao Lãng, suy nghĩ xem có nên gọi hắn dậy không.
Xoay người lại thấy tất giày bị Quý Đồng quăng tùy ý, cô khom lưng đem giày xếp gọn, lại đột nhiên bị người ta ôm lấy ngã lên giường.
Cao Lãng như đang lạc trong bóng tối mênh mông không phân rõ tương lai quá khứ, khổ sở đến không kiềm chế được, mở mắt ra dường như mông lung gặp lại bóng hình quen thuộc.
Hắn theo bản năng ôm lấy cô, không quan tâm trời đất quay cuồng.
Thực ra hắn cũng từng có một đoạn thời gian hạnh phúc.
''Cao Lãng.'' Lý Nhiễm bị hắn gắt gao ôm vào lồng ngực, mùi rượu nồng nặc tràn vào trong hô hấp của cô, lấy tay đẩy đẩy hắn ra nhưng hắn vẫn không một tia buông lỏng.
Cô dán mặt vào lồng ngực hắn, theo giãy giụa dần nóng lên, bên tai là tiếng tim hắn đập kịch liệt làm tâm trạng cô cũng theo đó mà nảy lên.
Vất vả mãi mới tránh ra được chút thì lại bị hắn ôm lại, khuôn mặt anh tuấn vùi vào hõm cổ cô, ''Đừng đi.''
Hắn khổ sở lại ủy khuất, vì sao không ai muốn ôm lấy hắn.
Hắn cuối cùng cũng hối hận, nếu lúc trước không phải hắn lựa chọn sai lầm, hắn sẽ không tổn thương Thanh Hề, cũng không làm Lý Nhiễm đổi thay như bây giờ.
Nếu hắn buông xuống chấp niệm sớm một chút thì đã không có ai bị tổn thương. Hắn hối hận rồi, thật sự hối hận. Nhưng không ai bằng lòng tha thứ cho hắn.
Ứng Thanh Hề chán ghét hắn, Quý Đồng không thích hắn, Lý Nhiễm cũng hận hắn mất rồi. Mọi người ai cũng chán ghét hắn. Rốt cuộc hắn nên làm như thế nào đây? Làm gì để mọi thứ trở về như ban đâu.
''Cao Lãng, anh tỉnh táo lại đi.'' Lý Nhiễm làm thế nào cũng không tránh khỏi vòng ôm của hắn được, nhỏ giọng gọi tên hắn, muốn làm hắn thanh tỉnh nhận ra cô không phải Ứng Thanh Hề.
Nhưng hắn lại say đến lợi hại, vẫn liều mạng ghì chặt lấy cô, trong miệng chỉ lẩm bẩm đừng đi.
Tầm mắt mông lung, Cao Lãng cúi đầu hôn Lý Nhiễm, không mang theo chút dục vọng nào, chỉ như đang cầu xin cô bố thí.
Hắn biết mình sai rồi, không thể quay lại quá khứ nữa. Nếu có thể hắn sẽ không chọn sai nữa, đi yêu người mình nên yêu, như vậy sẽ không làm ai bị thương.
Nụ hôn lấy lòng của Cao Lãng làm khóe mắt Lý Nhiễm như ánh nước, hắn lại vội vàng lên hôn đôi mắt cô, không nghĩ nước mắt cô càng chảy nhiều hơn.