Chương 2:
Cao Quý Đồng ở phòng khách hạ nốt dương cầm đến ầm ĩ, Lý Nhiễm thì ở căn bếp nhỏ đặt giá máy quay phim, nhạc đệm của nhóc con cũng chẳng dễ nghe nhưng cô vẫn tập trung với công cuộc trong bếp.
Ánh nắng ngày hè thật chói chang nóng nảy, thi thoảng lại có người lướt qua cửa sổ sát đất. Cao Quý Đồng sợ có người gọi mình qua, giả bộ tập trung đánh đàn, làm cho cô giáo Tần ôn nhu cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Tuy rằng đặt nhiều tâm tư vào như vậy những đến cuối kết quả vẫn chẳng ra cái gì đi.
Tần Ngữ nghiêm túc kiên nhẫn sửa đúng lại cho Cao Quý Đồng, thanh âm nói chuyện của cô ôn nhu nhẹ nhàng, dáng vẻ lại còn xinh đẹp, là người mà Cao lão gia tỉ mỉ lựa chọn. Cao giao là gia đình như thế nào, không phải người bình thường có thể đặt chân tới, Tần Ngữ mỗi lần tới, vẫn không nhịn được quan sát vài phần.
''Quý Đồng, cô giáo Tần, ta làm một phần tráng miệng, hai người nghỉ ngơi một chút đi.''
Cao Quý Đồng hôm nay có chút khác thường so với mọi hôm, không có chạy ra ngay nghỉ ngơi mà vẫn ngồi lại nhấn phím đàn. Tần Ngữ nhẹ nhàng nhấp trà, nhìn thấy Lý Nhiễm đi qua phía Cao Quý Đồng, hơi cúi xuống cùng hắn nói chuyện.
Thanh âm nói chuyện của họ rất nhỏ, Tần Ngữ không không rõ ràng, nhưng cô vẫn cẩn thận lắng nghe, ngày hôm nay bước vào Cao gia, cô liền nhận ra hôm nay so với mọi ngày có chút khác biệt.
Mỗi khi Cao Lãng về nhà, Cao gia trên dưới đều có cảm xúc kích động khác thường, sau mấy năm quen thuộc mới hiểu đó là một loại vui sướng. Hiện giờ ở Cao gia, những người quản sự đều đã già rồi, họ đều nhìn Cao Lãng từng ngày lớn lên, Cao Lãng tính tình nhiệt thành cũng hiếu thảo, mỗi lần nghe tin hắn trở về, mọi người đều có chút vui vẻ trong lòng.
Lý Nhiễm tự biết mình là người ngoài, mỗi khi tới thời điểm này thường không đến gần lầu chính, sợ khi Cao Lãng thấy cô, liền ảnh hưởng đến niềm vui của mọi người.
Cao Quý Đồng thì lại không, cậu muốn qua đó.
''Quý Đồng, khi ba con trở về, con đi thay quần áo được không?''. Lý Nhiễm nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, cậu cũng không có phản ứng.
Giằng co mười mấy giây, cậu mới nhảy từ ghế xuống, không nói lời nào mà đi về phía phòng mình. Lý Nhiễm nhìn bóng dáng của cậu, cảm thấy nỗi buồn bã mất mát trong lòng.
Cao Quý Đồng mới thay xong quần áo không bao lâu thì lão quản gia đã sai người tới gọi. Lý Nhiễm thu hồi cảm xúc, nhìn theo bóng họ rời đi, sau đó quay qua nói với Tần Ngữ: ''Cô giáo Tần, hôm nay buổi học tạm dừng ở đây thôi, tôi dẫn cô ra ngoài.''
Đáng ra buổi học hôm nay đã hủy bỏ, nhưng Cao Quý Đồng không muốn gặp Cao Lãng, liền nháo nhào nửa ngày nên cô mới phải tới. Tần Ngữ lập tức cung kính đứng lên, ôn nhu nói: ''Không cần đâu, Cao thiếu phu nhân, tôi tự mình về là được rồi.''
Lý Nhiễm cố ý đánh trống lảng, nghe vậy cũng không khách khí nữa, cẩn thận đưa Tần Ngữ ra cửa tiểu lâu phía sau chứ cũng không cùng đi. Chờ tới khi người đi rồi, lập tức gắt gao đóng cửa lại.
Tần Ngữ xuyên qua hoa viên đi đến hành lang lầu chính, cô cúi đầu, không chú ý mà đi tới trước mặt một người. Đối phương cũng không nghĩ cô đang không chú ý, khiến cho hai người thiếu chút thì đâm phải nhau.
''Xin, xin lỗi.'' Ý thức được mình chút nữa thì va phải người ta, Tần Ngữ lập tức lui về phía sau xin lỗi, ánh mắt dừng trên mặt người nọ, câu kế tiếp lập tức bay biến đi đâu mất.
''Không sao.'' Người nọ không để bụng mà còn cười cười, thấy phản ứng trên mặt cô, cũng không hỏi cô là ai, hơi gật đầu liền rời đi.
Nhưng thật ra đi sau hắn còn có lão quản gia, lập tức gọi người lại, cung kính dẫn cô rời đi.
Rời đi trước, cô vẫn không nhịn được mà hỏi: ''Dì Trương, người trẻ tuổi vừa rồi là ai vậy?''
Dì Trương đáp lại: ''Đó là ba của Quý Đồng.''
Cô có chút ngẩn ra, lẩm bẩm nói: ''Ba của Quý Đồng, trẻ tuổi như vậy sao.''
Cao Quý Đồng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cao lão gia, chán nản mà nhìn ngó ra ngoài cửa thư phòng chờ đợi. Nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi kia, chân mày trên khuôn mặt nhỏ liền cau lại. Cậu lập tức thu hồi ánh mặt, tâm tình không thể dùng từ tốt đẹp để miêu tả.
Còn không kịp nghĩ ra cớ để chuồn đi, người nọ đã không thèm gõ cửa mà bước vào.
Vừa rời trong sân vừa cười cười, hiện tại đã thu lại nụ cười, nhìn qua thấy sự vững vàng trầm ổn. Giống như năm đó, không khí giữa bọn họ vẫn an tĩnh như vậy.
Trước kia, Cao Quý Đồng còn có thể từ miệng kêu ra hai chữ kia, hiện tại lớn hơn rồi, lại không thể nào mở miệng.
Nhưng nói đến cùng, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, bình tĩnh trong chốc lát thôi là liền không nhịn được, cũng không sợ Cao lão gia sẽ tức giận, nhanh nhẹn nhảy từ sô pha xuống, nói một câu gia gia, con muốn ra ngoài chơi rồi liền đi mất.
Cậu lại như gió nhanh biến mất, đi qua người Cao Lãng, đến một ánh mắt cũng không lưu lại.
Cao Quý Đồng đi rồi, Cao Lãng tùy tiện ngồi xuống trước mặt Cao lão gia. Không chút để ý mà thể hiện sự bất mãn mấy năm nay ra ngoài, ''Người nói đi, người lần này lại không thoải mái chỗ nào?''
Mấy năm nay, hai ông cháu đối chọi gay gắt, đến ồn ào mệt mỏi, cũng lười để ý ngữ khí.
Lão gia không hé răng nửa lời, theo sau liền có quản gia bưng trà vào, ''Tiểu Lãng, mọi việc trước kia đều cho qua đi, đừng mãi gây sự với lão gia nữa.''
Cao Lãng cười nhạt một tiếng, cứ nghĩ sẽ lại nổi giận cãi nhau, lại đổi thành một tiếng thở dài.
Lý Nhiễm không biết khi nào Cao Lãng sẽ rời đi, từ khi cô dọn đến Cao gia, hắn dường như sẽ không muốn ngủ lại nơi này. Hai mẹ con vẫn cùng Cao lão gia cùng nhau dùng cơm chiều ở phòng ăn, Cao Quý Đồng không nhìn thấy người nọ, tâm trạng liền tốt hơn một chút.
Buổi tối, Lý Nhiễm ngồi cùng Cao Quý Đồng xem phim hoạt hình, chờ đến khi cậu bé ngủ rồi mới rời đi, bước sang thư phòng của Cao lão gia.
''Hắn đồng ý rồi, qua mấy ngày nữa các con hãy dọn đến Gia Lâm công quán. Quý Đồng ở đó, con cùng hắn cũng cùng ở lại đó đi.''
Lý Nhiễm trong lòng bất an, ''Gia gia, thật ra...''
Cô muốn nói, nếu bọn họ có ở cùng một chỗ, cũng chẳng thay đổi được điều gì. Nhưng khi tưởng tượng sẽ phải rời xa Quý Đồng, cô lại đau lòng đến không biết phải làm sao bây giờ.
''Tiểu Nhiễm, ta biết với con việc này chẳng coi là dễ dàng gì. Nhưng con cũng phải nghĩ cho Quý Đồng, con muốn để nó cứ như vậy hận chính cha của mình sao.''
''Chính là..''
''Ta biết vấn đề nằm ở chính nó, thật ra không phải nó không quan tâm Quý Đồng, nó chỉ không biết phải làm thế nào mới ra dáng một người cha. Khi đó cả hai đứa đều còn quá nhỏ.''
Lý Nhiễm trầm mặc nghe ông nói.
''Tiểu Nhiễm, coi như con vì Quý Đồng đi. Chờ khi quan hệ cha con của chúng tốt hơn chút, con cùng Cao Lãng ly hôn cũng không muộn, đối với Quý Đồng như vậy cũng tốt hơn.''
Lý Nhiễm ngẩn ra, cô cũng mới nghĩ đến gần đây, không ngờ lại Cao lão gia lại cùng đồng tâm mà đồng ý nhanh như vậy. Việc ly hôn này, cô cũng đã do dự trong lòng thật lâu, mong rằng Cao Lãng đồng ý, nhưng Cao lão gia cùng mẹ cô – Mục Tuyết mới là người khổ sở nhất.
''Con hiểu rồi, gia gia.'' Lý Nhiễm nhu thuận mà cúi đầu.
Khi tuổi trẻ bồng bột chỉ một mực làm theo ý mình, không nghĩ đến sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng không thể đền bù, hiện giờ cô đã sớm học được việc trước khi làm gì phải xem xét cho thật kĩ càng.
Nhìn thấy gương mặt an tĩnh của cô gái trước mặt, lão gia luôn luôn sát phạt quyết đoán, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, ''Tiểu Nhiễm, ta biết mấy năm nay của con cũng không dễ dàng. Con là một cô gái ngoan, tương lai của con cũng còn dài, không nên buộc chuyện sau này của con cùng Quý Đồng ở một chỗ. Ta nghĩ rằng, chờ khi Quý Đồng lớn thêm chút nữa, nó cũng mong con sẽ có hạnh phúc và cuộc sống của riêng mình. Đối với bên mẹ con, ta sẽ tự mình đi nói chuyện, bà ấy sẽ không ép buộc con nữa. Cho dù con cùng tiểu tử Cao Lãng ly hôn, con vẫn mãi mãi là mẹ của Quý Đồng, mối quan hệ máu thịt này không gì xóa bỏ được.''
''Ta chỉ hy vọng, trước khi con rời đi, con có thể hết mình hàn gắt mối quan hệ cha con bọn chúng.''
''Con đã hiểu, cảm ơn gia gia.'' Cao lão gia đã nói vậy, cho dù chỉ là một loại hứa hẹn. Cô cũng cảm thấy không sao cả, chỉ cần Mục Tuyết cùng Quý Đồng vẫn được Cao gia bảo hộ.
''Thời gian không còn sớm, con cũng quay về nghỉ ngơi đi. Ngày mai con hãy đến chỗ Quý Đồng nói chuyện.''
Từ thư phòng bước ra, cả một viện lớn như vậy lại không có người qua lại, bảo mẫu đã sớm đi nghỉ ngơi, buổi tối cũng không tiện đi qua đi lại. Lý Nhiễm đi ngang qua đại sảnh, thuận tiện tắt đèn đi rồi đóng cửa lại, cũng ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.
Cao Lãng đứng ngoài cách cô mấy mét, dựa vào cột ngoài hành lang, đứng dưới ánh trăng mờ mịt mông lung.
Lý Nhiễm không nghĩ rằng hắn cũng ở đây, thấy hắn lập tức vội vàng cúi đầu, vội vàng bước qua.
Thấy thân hình nhỏ xinh đang chạy trốn, biểu tình của Cao Lãng có chút mê man rồi khẽ xuy một tiếng.
Bây giờ tự dưng biết chạy trốn, sao trước kia không như vậy đi, cứ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn đi.
Tức giận đột nhiên nổi lên trong lồng ngược, nhưng rồi lại được vài gợn gió hè thổi tan đi. Hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng, tựa vào cột đá lạnh kẽo, mệt mỏi khép mắt lại.
Hôm sau, Cao Quý Đồng rời giường đúng giờ.
Lý Nhiễm cũng đã dậy từ sớm tinh mơ, chuần bị cho cậu bữa sáng. Hôm nay cậu muốn đến chỗ Trình Tễ Minh chơi, Trình Tễ Minh thì rất thích muốn khoai nghiền mà Lý Nhiễm làm, món điểm tâm chính là vì cậu mà chuẩn bị.
''Quý Đồng, qua nhà người khác chơi phải lễ phép, không được cãi nhau với Tễ Minh.'' Vốn là mẹ của cậu, rất hiểu mấy thói xấu của con mình, lúc nào cũng phải lặp đi lặp lại nhắc nhở.
''Con đã biết ạ.'' Cao Quý Đồng ra vẻ hiểu cho có lệ, cầm theo bọc nhỏ, cầm lấy tay Lý Nhiễm đi ăn bữa sáng, chợt thấy một người không nên xuất hiện ở bàn cơm, khuôn mặt vốn đang tươi cười ngay lập tức bị kéo xuống.
''Quý Đồng, tới đây ăn cơm.'' Lão quản gia kéo ra chiếc ghế bên cạnh Cao Lãng, Lý Nhiễm cũng khẽ đẩy vai cậu một chút.
Cậu bé không tình nguyện đi qua, Lý Nhiễm do dự mãi, cuối cùng ngồi xuống chỗ đối diện hai cha con.
Trên bàn vắng vẻ không tiếng động, ban đầu cũng chẳng có ai nói gì, cuối cùng lão quản gia vẫn là người đánh tan đi không khí này, cùng Cao Quý Đồng nói mấy chuyện thường ngày.
Lý Nhiễm không hề cúi đầu, vẫn bày ra biểu hiện thường ngày của cô, Cao Quý Đồng vẫn trộm liếc nhìn biểu cảm của mẹ, quay qua người nam nhân kia, vẫn ngồi đó mà cũng chẳng nói lời nào.
Lão quản gia lặng lẽ vỗ vỗ Cao Lãng chút, Cao Lãng nhìn thoáng qua Cao lão gia, xoay người liếc mắt qua phía người làm, ngày thường cũng hay nhiều lời nhưng khi nhìn thấy cậu nhóc đôi mắt sáng ngời kia, bỗng dưng lời có chút nghẹn.
''Con muốn uống sữa không?''. Mấy đứa nhỏ đều thích uống sữa phải không, hỏi xong hắn cũng không nhìn sang phía gia nhân mà đẩy ly sữa bò đến trước mặt nhóc con.
Cao Quý Đồng ghét nhất chính là uống sữa, vươn tay đẩy ly trở lại.
''Con có rồi.''
Lão quản gia bất đắc dĩ lắc đầu, khóe mắt Lý Nhiễm cũng khẽ liếc qua Cao Lãng, hắn cũng thờ ơ nhìn qua, không bày ra vẻ gì, mất mát cũng không.
Cao Quý Đồng nhanh chóng ăn xong bữa sáng, cầm theo bọc nhỏ, chào tạm biệt gia gia cùng mẹ, sau đó luền đi tìm tài xế Vương.
Cậu đi rồi Lý Nhiễm cũng lập tức đứng dậy, chào hỏi Cao lão gia cũng liền rơi đi, không muốn ở lại thêm một khắc.
Như bình thường hẳn là Cao Lãng sẽ có thể châm chọc Cao lão gia mấy câu, nhưng nhìn thấy hình bóng đơn bạc cô đơn của lão, mấy lời nói đang ở cửa miệng ngay lập tức nuốt vào.
Có một số việc, theo thời gian thoi đưa, muốn làm lại từ đầu cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Lại càng hận, không thể cứu lại tình cảm vốn có, bắt buộc hắn phải sửa chữa lại sai lầm.