Tim anh cũng đập rất nhanh, nhưng ngữ khí cũng rất lạnh. Anh nói: “Hứa Nhất, tôi muốn cậu rõ ràng, coi như tôi không nói, trong lòng cậu cũng biết, lòng tôi chỉ có A Yến, rốt cuộc không chứa nổi người nào. Tôi có thể khoan nhượng cậu cũng bởi vì A Yến, cậu nhất định muốn tôi nói ra sao?”
Hứa Nhất trước đây chỉ suy đoán, nhưng bây giờ Tần Việt chính mồm thừa nhận, trong lúc nhất thời cậu không có phản ứng gì. Cậu chỉ biết là không cam lòng, cũng không muốn chịu thua, cậu rất yêu Tần Việt, cậu tự nhủ: đừng hoảng hốt, Hứa Nhất, mày phải dũng cảm lên.
Cậu trừng mắt nhìn cũng không trả lời Tần Việt, chỉ muốn liều mạng chứng minh, vì thế cậu lấy tay để lên ngực Tần Việt: “Tần Việt, tôi hôn anh, nhịp tim của anh đập cũng rất nhanh.”
Tần Việt đẩy tay Hứa Nhất ra: “Hormone quấy phá thôi, có thể nói cái gì chứ?”
Hứa Nhất bướng bỉnh hỏi: “Không chỉ là hormone có đúng hay không? Chân tâm không có sao? Dù cho một chút cũng có chứ.”
“Cậu muốn tự rước lấy nhục nhả sao?” Ngữ khí Tần Việt như nước đá tan ra: “Cậu muốn hỏi, vậy thì không có.”
Tần Việt không nhìn Hứa Nhất, đứng lên đi ra cửa: “Đừng quậy nữa, xuống lầu ăn cơm.” Ngữ khí không cho làm trái.
Hứa Nhất không cam lòng, trong thanh âm mang theo một chút cầu xin: “Một chút cũng không có sao? Thật không có à.”
Tần Việt không để ý đến cậu, đi xuống dưới lầu. Trong phòng Hứa Nhất cụt hứng ngồi ở trên thảm trải sàn, kỳ thực cậu cái gì cũng hiểu, nhưng cậu không cam lòng. Cậu ngước đầu nhắm mắt lại, viền mắt đã nóng. Hứa Nhất giơ tay lên xoa xoa mí mắt, muốn đem nước mắt ẩn xuống, nhưng là rất nhanh, mi mắt đã ẩm ướt.
Chỉ một lúc sau, Hứa Nhất lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, đứng lên, vỗ vỗ túi quần ra khỏi phòng ngủ, đi tới cầu thang nhìn Tần Việt cười không có tim không có phổi: “Tôi đi dùng cơm.”
Mắt của cậu vẫn còn hồng, Tần Việt nhìn tự dưng đau lòng. Nụ cười của Hứa Nhất làm cho anh cảm thấy chói mắt. Tần Việt bực mình, uống một ly rượu đỏ mới cảm thấy tốt một ít.
Bữa cơm này ăn rất trầm mặc.
Trên bàn cơm điện thoại của Tần Việt vang lên. Anh nói chuyện điện thoại cũng không ngại Hứa Nhất. Hứa Nhất mơ hồ biết, Tần Việt muốn đi công tác ở Hải Thị.
Tần Việt nói chuyện điện thoại với người khác về hạng mục công việc, Hứa Nhất thì ngồi ở bàn ăn xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Không có nguyên do, trong đầu Hứa Nhất bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Giang Yến tái nhợt nằm ở bệnh viện, người kia sinh mệnh yếu ớt, duy nhất còn lại cũng chỉ có Tần Việt, còn bị loại người không biết xấu hổ như cậu quấn lấy. Giang Yến vô tội, tại sao cậu muốn thương tổn một người vô tội đáng thương chứ?
Hứa Nhất chửi mình, con mẹ nó, mày còn là con người sao?
Trước đây Tần Việt không nói, cậu có thể lừa gạt mình không biết, nhưng còn bây giờ thì sao, cậu không cam lòng, cũng phải thu tay lại.
Ánh mắt của cậu chuyển hướng về phía gương mặt lạnh lùng quý khí của Tần Việt, trong lúc nhất thời tâm tình bay khắp ngũ tạng lục phủ, cuốn lên từng trận ngộp đau, cậu thật sự không nỡ buông tay.
Dì Lý đứng bên cạnh cảm khái: “Trời sắp vào thu, áo ấm của Tần Việt dì đã chuẩn bị xong. Tần Việt đi đâu đi công tác đều được, cố tình lại đi Hải Thị, thời tiết nơi đó còn nóng hơn ở thủ đô.”
“Hải Thị bây giờ là mùa hè sao?” Hứa Nhất hỏi.
“Hình như vậy.”
Vì vậy Hứa Nhất liền vui vẻ.
Tần Việt nói chuyện điện thoại xong hỏi cậu: “Cậu đang vui vẻ cái gì?”
Hứa Nhất gắp cho mình một khối xương sườn, cong đôi mắt: “Tôi muốn theo anh đi công tác.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nơi đó là mùa hè.”
Đó là mùa hè cùng Tần Việt, cậu có thể dùng toàn bộ mùa hè để yêu, có thể dùng toàn bộ mùa hè để phạm sai lầm.
Trở lại thủ đô thì trời đã vào thu, sẽ là thời điểm kết thúc rời đi, như vậy Tần Việt vào mỗi mùa hè đều có thể nhớ đến cậu.